Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.

Tối hôm đó, bà nội cẩn thận chuẩn bị bàn đầy món ngon để đón tiếp Dự Châu.

có lẽ để tỏ thái độ phản kháng, ta nhất quyết không chịu .

Bên ngoài cánh cửa đóng kín, tôi lạnh lùng bà nội đang kiên nhẫn dỗ dành:

“Bà ơi, nếu ta không muốn thì cứ kệ ta.”

Gương mặt bà đầy lo lắng: “Thằng bé đang tuổi lớn, bỏ bữa đêm nay mất…”

“Tối thì .”

ta muốn thế mà.

Trước khi đi ngủ, – cô bé hàng xóm – mang sang tôi chiếc gối .

“Chị , tối nay ngủ cùng chị nhé.”

Tôi nhìn con bé leo lên giường, nằm xuống thoải mái thể đã quen từ . bỗng trầm ngâm hỏi, giọng đầy tò mò:

“Chị ơi, anh trai đó sẽ ở đây tụi bao nữa?”

Tôi nhướng mày: “ muốn ảnh ở lại hay đi càng sớm càng tốt?”

cúi mắt, giọng: “ quá …”

“Hả?”

thì thầm, giọng nhẹ gió: “Ý … không cần ở quá, chỉ cần đi nhanh chút.”

ghét anh ta à?”

lắc đầu: “Không ạ. mà… anh nhìn dữ quá, có anh ở đây không dám sang chơi chị.”

, sợ lỡ lời, khẽ thì thầm:

“Chị ơi, thật ra… anh anh trai đẹp nhất mà từng thấy.”

“Giá … anh dịu dàng chút thôi.”

3.

Dự Châu vẫn kiên quyết không chịu .

Cứ thể anh ta đang tham gia cuộc chiến thầm lặng cha theo cách riêng của .

Bà ngoại thì lo sốt vó cũng chẳng làm .

“Sơ , con qua khuyên nhủ đi. Hai đứa cùng tuổi, chắc sẽ có chuyện để . Không thể để tình trạng này kéo dài mãi được.”

Tôi quay sang hỏi bà:

“Bà ơi, hồi con mà dở chứng, bà có chiều theo con không hay mặc kệ?”

Bà không do dự đáp ngay: “Không có chuyện đó, từ bé đến giờ con luôn đứa điều nhất.”

“…Bà à, bà phải hiểu anh ta không còn trẻ con nữa. Bà cần anh ta thấy mấy trò nhịn dỗi hờn chẳng giải quyết được . Nếu cứ chiều chuộng, chẳng phải đang đi ngược lại ý của chú khi gửi anh ta về đây sao?”

Bà chỉ thở dài, không thêm nữa.

Tình trạng này kéo dài đến tận ngày thứ ba.

Ngay cả cũng không chịu nổi nữa:

“Chị , anh mà không thì sẽ c.h.ế.t mất! Chị đi khuyên anh đi!”

Tôi cố tình chọc ghẹo con bé:

“Nếu anh ta c.h.ế.t thì sẽ có người đưa rời khỏi đây, đâu chúng ta có thể mở tiệc mừng?”

đỏ mặt, lí nhí :

mà… đẹp trai vậy mà c.h.ế.t thì uổng quá…”

Tôi bẹo má con bé bật cười:

“Yên tâm đi, anh ta không dễ c.h.ế.t vậy đâu.”

Tối hôm đó.

Khi trời đã khuya, tôi lặng lẽ rời khỏi giường.

nửa tỉnh nửa mê, thấy tôi cựa thì lầm bầm:

“Chị đi đâu thế…”

Tôi nghe thấy có tiếng động ngoài sân, nên vừa đi vừa đáp hờ hững:

“Đi bắt chuột.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương