Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Có lẽ bao nhiêu cố gắng của tôi suốt thời gian , mắt Tăng Dã… chẳng khác nào một con mèo cưng đắt tiền.

Được nuông chiều, được vui đùa, rồi cuối vẫn sẽ bị giao lại cho Tăng Thanh.

mắt chực trào, tôi quay đi nhanh.

Tôi vẫn thua.

Ra khỏi phòng chủ tịch, Tăng Thanh đã đứng đợi từ lâu.

“Cô nghĩ mình có thể đấu với tôi à? Chẳng chỉ là thú cưng được nuôi chơi đùa. sự tự coi mình ra gì.”

mà nịnh nọt tôi, sau này tôi còn bố thí cho cô miếng ăn.”

Tăng Thanh vừa nói vừa cười lớn, đôi môi đỏ chót mấp máy tôi nhức đầu.

Bốp ——

Tôi không kịp suy nghĩ, tát cô ta một cái mạnh.

“Con tiện nhân! Dám đánh tôi? Cái xe tải lần trước không cán chết cô, đúng là mạng lớn!”

Tăng Thanh lao đến định đánh trả, tôi liền túm lấy tóc cô ta kéo ngược lại, cô ta đau đến phải ngửa đầu ra sau.

ngoài mấy , rảnh quá nên tôi cũng học luôn cận chiến.

“Buông ra! Buông tôi ra!”

Tôi nhìn gương mặt méo mó của Tăng Thanh, từng chữ từng chữ ràng:

“Tăng Thanh, cô phải hiểu , cô lớn tuổi hơn tôi, nhưng không có nghĩa là cô có địa vị cao hơn.”

“Mẹ tôi tuy mất rồi, nhưng họ từng ly hôn. Chỉ cần tôi còn sống, tôi là con gái chính thức. Còn cô, mãi mãi chỉ là đứa con riêng không danh phận.”

Tôi ném mạnh Tăng Thanh xuống đất rồi rảo rời đi.

sau, tôi cho người gửi thư từ chức thẳng đến bàn làm việc của Tăng Dã, rồi xoay người đến đầu quân cho một mười công ty săn đầu người hàng đầu .

Với bằng cấp và kinh nghiệm của tôi, đi đâu cũng được trọng dụng.

Tuần đầu tiên đi làm công ty mới, tôi đã dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Tăng.

Tăng Dã tưởng tôi đang dỗi, nghĩ chỉ cần để tôi bình tĩnh vài ngày, lắm mua vài căn nhà dỗ là ổn.

Cho đến tháng thứ ba công ty mới, khi tôi chính thức ngồi vào vị trí giám đốc, Tăng Dã mới nhận ra — tôi thực sự tức .

Ông ta bắt đầu gửi hàng loạt tin nhắn làm hòa:

【Bé ngoan, còn ba à?】

【Con ba sao? Đừng quên là ai đã cực khổ sinh ra con đấy. Vì chuyện nhỏ vậy mà ba sao!】

【Con không về thì đừng về nữa!】

【Ba nhớ con. Về nhà ăn cơm với ba đi mà… Con chẳng phải thích nhất món sườn chua ngọt ba nấu sao?】

Tôi không trả lời tin nào. Thậm chí còn bật luôn chế độ “Không làm phiền”.

Thấy tôi hoàn toàn phớt lờ, Tăng Dã bắt đầu cuống.

Ông ta lấy danh nghĩa hợp tác để xuất hiện quanh công ty tôi, nhưng lần nào tôi cũng trước mà tránh mặt, ông ta luôn chưng hửng quay về.

gặp tôi, ông ta tổ chức không ít dạ , cố tình mời cấp công ty tôi đến.

Sếp công ty mới là một ông chú hiền lành, nhìn ra được vấn đề liền vỗ vai tôi:

“Cãi nhau với ba à? Ba cô quan tâm cô lắm, tôi thấy đấy. Mấy buổi liên tục thế này tôi ăn cũng thấy mệt rồi.”

“Lần này cô thử đi sao?”

Tôi nhận lấy thiệp mời đặt bàn, mở ra bên .

Tên tôi được in nổi màu vàng óng ánh dưới tiêu đề bữa : — Đừng để hiểu lầm giết chết yêu .

diễn ra, Tăng Dã nhìn quanh thất vọng, nhưng rồi bất ngờ phát hiện tôi đang ngồi góc, cười nói vui vẻ với mấy vị trưởng bối.

Ông ta sải tới, gượng gạo chen vào cuộc trò chuyện:

“Nói chuyện gì thế?”

Mấy vị chú bác đầu đuôi chuyện nhà họ Tăng, lập tức đứng về phía tôi:

“Tiểu Nhuyễn à, tối đến nhà chú ăn cơm nhé? Hộp mỹ phẩm lần trước cháu mang cho dì, dì mê lắm, cứ nhắc cháu hoài.”

“Không được, tối nó hứa chơi cờ với chú rồi, mấy chỉ có Tiểu Nhuyễn là kỳ phùng địch thủ của chú thôi!”

“Con trai chú với Tiểu Nhuyễn còn là bạn học đại học đấy, đến lượt mấy người chắc?”

Tôi cố kìm nén khóe môi cong lên, liếc thấy sắc mặt Tăng Dã đang đen như đít nồi.

Con gái mình sinh ra, tại sao lại có nhiều người tranh giành như vậy chứ?Bọn họ có ai ốm nghén giùm đâu, có ai bị rạch bụng mười mấy phân để sinh con không!

sắp tàn, tôi chuẩn bị rời đi mấy vị trưởng bối, Tăng Dã kéo lấy tôi.

“Bé ngoan, tối về ăn cơm nhà nhé? Ba làm sườn chua ngọt con thích nhất đấy.”

Con còn về không? Con tha thứ cho ba rồi sao?

Tôi hiểu ẩn ý sau lời nói ấy.

Nhưng tôi vẫn đẩy ông ta ra.

“Ăn bao nhiêu rồi, ngán lắm rồi. Ba à, con còn việc công ty, con đi trước.”

đến cửa sảnh , tôi không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.

Tăng Dã vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ về phía tôi, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, đuôi mắt hằn sâu những nếp nhăn.

Giây phút ấy, ông ta không còn là chủ tịch cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một người tội nghiệp — bị chính đứa con gái mà mình yêu nhất lạnh lùng từ chối.

Tôi thấy hối hận.

Những , Tăng Dã đối xử với tôi thế nào, tôi đều nhìn thấy .

Nhưng… tôi vẫn không thể được khúc mắc lòng.

Có lẽ… tôi bao thực sự tha thứ.

Anh ấy từng bảy lần lạnh lùng đứng nhìn tôi bị Tăng Thanh hại chết.

ràng Tăng Thanh giết tôi, nhưng cũng chỉ trừng phạt loa.

Dự án mà tôi dốc hết sức ngày đêm giành được, anh chỉ một câu nhẹ hẫng đã giao nó cho Tăng Thanh.

Tôi trách anh quá mềm lòng, lại trách anh không làm một người tốt.

đầy hai tháng sau, tin Tăng Dã gặp tai nạn xe được báo về.

Thư ký nói anh ấy mất tập trung khi đang lái xe, dẫn đến tai nạn, hiện tại dấu hiệu sinh tồn rất yếu.

Tôi vội vàng bỏ hết công việc chạy đến bệnh viện, chỉ để thấy Tăng Dã đang chăm chú ti-vi.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi không vào phòng, chỉ lặng lẽ để bát canh gà bên ngoài cửa.

đường về nhà, điện thoại tôi bị dội bom bởi tin nhắn của Tăng Dã.

【Bé ngoan, là con phải không? Con đến thăm ba rồi đúng không?】

【Sao không trả lời ba? Sao không vào nhìn ba một cái?】

【Ba sắp bị lú lẫn mất rồi, sau này không nhận ra con nữa đâu… về đi mà, ba nhớ con lắm.】

Nhìn những dòng chữ đen thẫm, mắt tôi cay xè, tầm nhìn cũng trở nên nhòe đi.

Lần nữa chạm trán Tăng Thanh một dự án khác, lần này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn, ứng xử cũng khéo léo hơn trước.

Không cần liều mạng như lần trước, tôi dễ dàng giành chiến thắng.

Đến sinh nhật Tăng Dã, tôi mua bánh sinh nhật rồi quay về biệt thự nhà họ Tăng. căn nhà vắng lặng.

Tôi chợt nhớ đến tin nhắn trưa của bảo mẫu:

【Tiểu thư, cô về ông chủ một chút đi. sinh nhật ông ấy, ông ấy đuổi hết mọi người ra ngoài.】

【Ông ấy nói, sinh nhật mỗi đều cô đón, cô không có đây, chẳng còn ý nghĩa gì.】

【Hơn nửa cô không về, ngày nào ông ấy cũng vào phòng cô nhìn một lúc, rồi lại thất vọng rời đi.】

【Cô ông ấy đơn độc đến tội… đời này làm gì có bố mẹ nào không con chứ!】

Đính kèm là bức ảnh Tăng Dã ngồi xe lăn, đang lật từng bài văn hồi nhỏ của tôi.

Anh luôn giữ lại mọi thứ liên quan đến tôi: từng bài tập làm văn chủ đề “Người tôi yêu nhất”, từng món đồ thủ công, từng chiếc cúp, từng món quà nhân Ngày của

Tôi nghĩ anh chắc đã ngủ, nên chỉ để bánh vào tủ lạnh rồi vào phòng mình.

Căn phòng vẫn y nguyên như lúc tôi rời đi mấy tháng trước. Ngày nào cũng có người quét dọn, điều hòa vẫn để đúng nhiệt độ cũ, như thể tôi từng rời khỏi nơi này.

Nửa đêm tôi ngủ không yên, lại mơ thấy chiếc xe tải ngày đó, mơ thấy con đường suýt tôi mất mạng dưới Tăng Thanh.

Trán bỗng ấm lên — có ai đó đang vuốt nhẹ những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày tôi.

Ngày xưa mỗi lần tôi gặp ác mộng, Tăng Dã đều làm như vậy để dỗ tôi ngủ lại.

Tôi tỉnh rồi, nhưng không mở mắt.

Tôi không nên đối mặt với sự áy náy của ông thế nào.

“Bé ngoan à, cái đồ nhỏ không có lương tâm này, cuối cũng về thăm ba rồi…”

“Con vẫn còn ba sao…”

“Ba làm vậy là vì tốt cho con, quản lý công ty cực lắm, ba chỉ mong con vô tư vô lo thôi… Là ba sai sao?”

“Ba mang thai con mười tháng, một người đàn ông như ba, ngày nào con cũng bướng bỉnh, ba nôn ngày.”

“Sợ con không uống sữa công thức, ba ngày nào cũng căng sữa đến khi con một tuổi, vẫn cố gắng cho con bú.”

bụng ba còn một vết sẹo dài lắm… Con nói , ba sao có thể không con cho được…”

“Ba vừa làm mẹ, vừa làm bố, vất vả nuôi con khôn lớn… Con không cần ba nữa sao…”

Giọng nói Tăng Dã càng lúc càng nhỏ, cuối nghẹn lại. Giọt mắt ấm nóng rơi xuống lòng bàn tôi.

mắt tôi cũng chảy xuống, lặng lẽ hoà vào bóng tối.

Sáng sau, Tăng Dã đã dậy sớm nấu đầy bàn toàn món tôi thích, ngồi dưới nhà chờ tôi.

Không dám gọi tôi dậy, sợ làm tôi khó rồi lại bỏ đi nữa.

Tôi xuống, ngồi vào bàn như có gì xảy ra, nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của anh, khẽ húp một ngụm cháo.

bàn cái gì cũng có — trừ món sườn chua ngọt tôi yêu thích nhất.

Tăng Dã như tôi đang nghĩ gì, có lẽ con đúng là tâm linh tương thông.

“Sườn chua ngọt con bảo ăn ngán rồi, nên ba không dám làm nữa.”

Tôi lại khóc, chỉ có thể cúi đầu ăn mấy miếng to để chặn mắt trào ra.

“Chúc mừng sinh nhật, ba. con về muộn.”

“He he, áo bông nhỏ của ba về thăm là ba vui lắm rồi!”

Ăn xong, Tăng Dã đưa tôi một phong bì hồ sơ.

Tôi khó hiểu mở ra, bên là một xấp giấy tờ công chứng tài sản thừa kế, ngày lập từ khi tôi còn học đại học.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Anh ho nhẹ hai tiếng, mặt hơi lúng túng.

“Ba trước đây quá cứng đầu. Ba chỉ là không con phải vất vả thôi.”

“Chuyện của Tăng Thanh… đúng là lỗi của ba. Ba đã giao hết cho cảnh sát rồi, mọi thứ đang làm theo trình tự pháp luật.”

“Ba vốn bảo vệ con nhất… Nhưng lại con tổn nhiều nhất…”

Tăng Dã cúi đầu, thất thần nhìn vào lòng bàn .

Tôi im lặng đặt lại phong bì lên bàn, theo phản xạ tránh né tình dữ dội ấy.

“Đến làm rồi, con đi trước.”

Tăng Dã hoảng hốt một lúc, vội vàng hỏi:

“Vậy… lần sau con bao lại về thăm ba?”

Tôi cầm chìa khóa, không ngoảnh lại.

“Chỗ này gần công ty. Vài nữa con chuyển về .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương