Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta khẽ tiếng: “ … ta …”
“ gì? thị thiếp, thì trộm?”
áp sát mặt ta, .
! Càng trộm, ta chỉ kẻ đam mê ẩm thực thôi mà!
Ta cúi mặt, lòng thầm than khổ – đầu thai dị vật đủ xui, giờ chưa kịp sống bao lâu sắp chết .
bỗng bật , ta ngẩng đầu, chỉ ánh cong cong, :
“Bổn vương thích cái vẻ lạt mềm buộc này ngươi.”
Vừa xong, liền bế bổng ta .
ngờ, chỉ giây sau, ta đè “rầm” .
Ta chợt nhận – tuy ta hóa , nhưng cân nặng thì vẫn … trọng lượng cái bệ đá.
Cúi xuống – ch.t ! hơn ba trăm cân ta đè cho ngất xỉu !
phủ vương gia, hết nhóm ngự y này đến nhóm ngự y khác .
Đám hạ nhân bàn tán rằng, Tề Lạc biết thứ tà ma gì quấn thân, hôn mê ba ngày ba đêm, vẫn chưa tỉnh lại.
Ta đứng ngoài đại môn nghe được lời này, lòng l faint nhói chút hổ thẹn cùng lo lắng.
Thân thể vốn vững chãi, có khi … ta đè hỏng chăng?
Nghĩ tới đây, ta lập tức chẳng tâm trí để trộm ăn, đợi đêm xuống, vừa hóa hình liền lập tức lẻn viện Tề Lạc, định xem thử tình hình sao.
Dưới hành lang đèn lồng lấp lánh, nha hoàn đang trực tựa cột gỗ, mơ màng gật gù.
Ta trèo qua cửa sổ, bên vẫn ngọn đèn chong, trên giường nhắm , sắc mặt trắng bệch, trông thực sự chẳng ổn chút .
lòng ta thêm phần áy náy.
trên trán lấm tấm mồ hôi, ta vô thức rút khăn tay , nhẹ nhàng lau đi.
Ánh khỏi trượt dần xuống.
Chân mày sắc nét, sống mũi thẳng tắp, đường nét cằm lưu loát, đôi môi mỏng khẽ mím.
Ô, có đôi tựa núi non sông nước.
Tặc tặc, tuấn tú quá chừng.
Khoan ! đang nhắm cơ mà, sao ta lại được ?!
Bất ngờ tay ta nắm , khẽ nhếch môi :
“Bắt được .”
Ta trói hai tay ngược sau, buộc giường, ánh chứa ý nhưng ta chớp, khiến khác phát lạnh.
“Hồi nãy,” – thong thả tiếng, – “ta cả .”
… cái gì cơ?
Tuân thủ nguyên tắc “ nhiều sai nhiều”, ta dám vội vàng trả lời.
lúc lâu sau, nụ trên môi nhạt đi, nhưng lời lại như sấm động giữa trời quang:
“Vừa nãy ngươi từ tảng đá hóa thế , bản vương đều cả.”
Ta lập tức hoảng loạn:
“Ngài định… giết ta?”
sự nghiêm túc suy nghĩ:
“Tà vật hại , bản vương thân hoàng thất Nam Sở, tất nhiên nên trừ hại cho dân.”
“ ! Ta hại ! Ta tốt — à , ta hòn đá tốt!”