Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông năm , tôi đón trận tuyết đầu tiên.
Mẹ nuôi ra sông đồ, vô tình thấy bọc tã trôi lềnh bềnh.
sông nhỏ ấy, mỗi nước dâng kéo theo không biết bao nhiêu thi thể trẻ , phần lớn đều gái.
Sóng xô trắng xóa, rợn người.
Cái bọc trông khá dày, toàn vải tốt với bông gòn.
Mẹ nuôi dùng gậy móc , định bụng chôn đứa bé , vải mang dùng.
Vừa đào đất vừa thương hại “tội nghiệp”, lớp đất cứng phủ lên, tôi đột nhiên khua tay chân, bật khóc yếu ớt.
Mẹ nuôi hoảng hồn, vội ôm tôi lên.
và bố nuôi cưới nhau đã 5 năm chưa có , vốn định xin thằng bé nuôi, thời , dù bé khuyết tật chẳng ai nỡ .
đặt tôi vào cái xô, mang đút cháo gạo.
xong, tôi nhoẻn miệng cười với .
Dưới ánh đèn dầu, bố nuôi lặng lẽ hút thuốc lào, nhìn tôi thật lâu thở dài: “Thôi kệ, số mệnh .”
“Đặt Mễ Lạp (hạt gạo) .”
Tên nghe đơn giản, mộc mạc, dễ nuôi.
Bố nuôi cao lớn, ít nói. Mẹ nuôi nhỏ nhắn, nóng tính.
Bố thường bế tôi khắp nơi xin sữa. Người trong bảo: tôi lớn lên nhờ sữa trăm , tụ phúc trăm , sau này ắt phú quý.
Hè đến, họ làm đồng tôi nằm trong thúng đặt dưới bóng cây.
Mỗi có xe đạp bán kem qua, bố nuôi mua hai cây, tôi, mẹ.
Mẹ mắng hoang phí, bẻ nửa cây kem của tôi đưa bố, bảo “ không hết, chảy ra phí”.
Lúc tôi nghĩ: mỗi ngày sau này chắc đều hạnh phúc như thế.
năm tôi bốn tuổi, mẹ nuôi mang thai.
Bụng càng ngày càng to, mấy thím trong xì xầm: “Đợi sinh , họ chẳng cần mày nữa đâu. Mày đứa nhặt !”
Tôi nghe hoảng, chạy , mong bố mẹ khẳng định: tôi ruột, bảo bối mãi mãi.
Vừa tới cổng, tôi té sấp mặt, khóc nức nở.
Không ai quan tâm, trong vang tiếng cười nói.
Tôi bước vào, mẹ nuôi tựa giường, ánh mắt dịu dàng ngắm đứa trẻ bên cạnh.
Ánh mắt , chưa bao giờ dành tôi.
sinh ! thằng !
được quấn bằng chính bọc tã năm xưa của tôi.
Tôi nghẹn lời, không dám hỏi, nuốt vào.
Mẹ nuôi ở cữ, không động nước, bố nuôi không biết , nên tôi ôm nguyên xô to đùng quần áo cả .
Mùa đông, mặt nước đóng băng, tôi phải đập vỡ, quần áo dày nặng gấp mấy thân mình.
xong, áo tôi ướt sũng mồ hôi, hai tay đỏ ửng, sưng vù như củ cà rốt.
Vậy mẹ vẫn cau mày: “ uống, ngay bộ quần áo không sạch nổi?”
Trứng gà không phần tôi, bố nuôi chẳng mua kẹo với tào phớ nữa.
Tôi từ giường ấm chuyển sang củi gió lùa tứ phía, nghe tiếng khóc, tiếng bố mẹ dỗ dành.
Sáng tỉnh dậy, gối tôi ướt nhòe.
vài câu hỏi, giờ không cần hỏi nữa.
Trưởng thành, đôi khi qua đêm.
Từ tôi không nghịch ngợm, biết giũ, nấu cơm, lợn gà , trở thành đứa trẻ “ngoan nhất” .
mẹ nuôi vẫn có đủ lý do trách mắng: ho lỗi tôi, bố ngã gãy chân lỗi tôi, gà dịch bệnh lỗi tôi, lúa mất mùa vẫn do tôi không tốt.
Tôi không được no, mặc ấm, luôn sống dè chừng.
đến tháng Chạp, trưởng thôn và hiệu trưởng tiểu tới.
Tôi đã sáu tuổi, họ đến thuyết phục tôi .
Trước bố mẹ nuôi từ chối, này trưởng thôn dọa: giáo dục bắt buộc, không tuân sẽ bị phạt, thậm chí tù.
Đêm hôm ấy, bố mẹ nuôi cãi nhau.
Mẹ gắt: “ kỳ phí hai trăm tệ, để dành Tiểu Hổ không tốt hơn sao?”
Bố đáp: “Ông Vương nói , không phạm pháp.”
Giọng mẹ nhỏ : “Thế nếu bị lạc sao…”