Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm hai đại , trường tôi mời một giáo thỉnh giảng, là bậc thầy lớn tuổi. Tôi mê tác phẩm của ông. Chu Du động viên: “ thử xin bái thầy đi, sẽ rất lợi cho tương lai.”
thầy gần bảy mươi, chắc không nhận thêm trò. Mỗi lần tan , nhiều chen nhau đưa tranh nhờ thầy . Tôi nhỏ , tính lại chậm, chen không nổi.
Đang nản thì thầy đẩy kính, vẫy tay gọi: “Cô kia, lại đây, cho tôi xem tranh.”
Tôi đưa bức “Ấm áp” – đàn mèo hoang no phơi nắng. Thầy nhìn kỹ rồi ôn hòa hỏi: “Tôi muốn nhận một đệ tử cuối , cháu đồng ý không?”
Chuyện y như mơ vậy, tôi gật đầu lia lịa.
Sau đó thầy mở tiệc, mời các huynh tỷ tới cơm, tiện giới thiệu luôn tôi.
Trong bữa tiệc, ông lôi một bức tranh, là cất kỹ chưa từng , nên tôi lần đầu .
Tranh vẽ cảnh đường phố xe cộ đông nghịt, mọi người bu kín trò vui. Giữa đám đông một cô mặc giản dị, gió bụi bám đầy, chen đỡ một cụ già ngã.
Ơ? quen mặt ghê?
Thầy tôi ngơ ngác thì cười: “Không cần đoán nữa, đó chính là cháu”.
Ba năm trước thầy được mời đi thành phố Tinh, tình cờ nhìn cảnh nên vẽ lại luôn.
Tôi sực nhớ ngay hôm đó.
Hôm ấy là ngày cuối của thầy thành phố Tinh, tôi mới rảnh, tan liền vội vã kéo đi xem. Đến cửa phòng thì một ông lão ngã đất. Người đứng thì nhiều, người gọi 112, chả ai chịu đỡ. Thế là tôi bước tới.
tôi níu áo đừng lo chuyện bao đồng kẻo bị lừa. May mắn là không bị gài bẫy, gia đình ông lão đến nhà cảm ơn. vì thế tôi lỡ mất giờ vào .
Đúng là số phận, mình đối xử tử tế thì nó lại tặng mình trái ngọt.
Đi theo thầy, tôi được nhiều thứ, được mở rộng tầm mắt.
Các huynh tỷ thì cứ cười thầy vị, thầy thì cười ha hả: “ là đệ tử cuối , là nhỏ nhất, mẹ nào chả thương út chứ!”
Nhờ thầy tôi quen được trai – .
Lúc đó Chu Du đã tốt nghiệp tiến sĩ, làm cho công ty lớn Bắc Kinh, lương cao ngất. Tôi dẫn đi nhờ anh mời . Suốt bữa mặt anh khó như vừa nuốt phải ruồi.
Trong bữa anh mua dây chuyền, tôi liền hỏi phải yêu đương gì rồi không, sao không dẫn chị dâu đi .
Anh trầm ngâm một lúc, mới : “Mua cho mẹ”.
Tôi ngó kiểu dáng, liền thắc mắc: “Cái đâu hợp với mẹ anh”.
Anh nuốt khan, giọng lạnh như băng: “Mua cho , quà sinh nhật”.
Tôi càng hoang mang: “ sinh nhật tận bốn tháng nữa cơ ”.
Anh càng gằn: “Hôm nay giảm giá”.
Xong anh ném hộp dây chuyền qua, đeo cho tôi.
Dây chuyền cỏ bốn lá, đơn giản đẹp, tôi thích lắm.
Trên đường về, hỏi ngay: “Anh trai ý đồ mờ ám với đúng không?”
Nghe xong tôi tức điên, cãi nhau một trận.
mặt dày, đẹp trai lại miệng ngọt, dỗ mãi tôi mềm lòng, thế là làm hòa.
Theo lời khuyên và giới thiệu của thầy, tôi quyết định tiếp lên thạc sĩ.
thì vừa tốt nghiệp, rủ tôi về quê Tết.
Trước khi đi, mẹ tôi chuyển cho tôi một khoản lớn: “Đây là tiền sinh hoạt phí mẹ ruột cho mấy năm nay, mẹ giữ lại hết. sắp lập gia đình, khoản như điểm tựa. Sau lấy chồng, mẹ cho thêm hồi môn nữa”.
Từng đồng họ không đụng tới, giữ lại hết cho tôi.
Đêm ba mươi, đi đánh mạt chược, say khướt về nhà. Tôi đỡ vào phòng thì điện thoại rơi . Đúng lúc cuộc gọi đến, tôi nghe máy thì một giọng nữ vang lên.
Thì Bắc Kinh quen tôi, vẫn không bỏ gái cũ thời cấp ba.
Tôi tức quá, tát thẳng mặt, rồi định bỏ đi. mẹ anh ta chặn lại, giấu luôn chứng minh thư.
Tôi khóc gọi cho Chu Du. Anh tôi cho địa , rồi trấn an: “ yên trong phòng, khóa cửa, ai gõ đừng mở”.
Tôi vừa nghe vừa khóc, thiếp đi lúc nào không biết.