Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Đêm nay, đường phố rộng thênh thang mà thưa thớt.

nấy sáng đèn, nhìn đâu thấy ấm áp, chỉ riêng tôi chẳng có chỗ thuộc về mình.

Tôi đi trong vô thức, chẳng biết mục đích để làm gì, cuối cùng dừng bên bờ sông.

Nước sông đục ngầu, cuộn trào muốn kéo tôi theo.

Dòng sông chảy cả huyện, chính nơi , sáu năm trước mẹ nuôi vớt tôi .

Có lẽ, thật sự là chỗ tôi nên quay về.

Tôi leo lan can, dang hai ra.

Khoảnh khắc , tôi thấy mình một con chim, thoát khỏi buồn đau, bay đi thật xa.

Tôi nghiêng về phía trước, hề chần chừ.

Ngay lập tức, một lực mạnh mẽ giữ chặt lấy tôi, kéo lôi, ném thẳng tôi xuống đất.

Tiếng Chu Du giận dữ nổ bên tai: “Em điên à, em muốn làm gì hả?!”

“Nếu em chết, bố mẹ phải làm sao, phải làm sao ?!”

Ngực tôi nghẹn , hóa ra ngay cả khi chết tôi thành gánh nặng cho khác.

“Em cố ý…” Tôi nhịn đau đứng , dám nhìn thẳng vào cậu ấy, “Cho em hỏi… đường trại mồ côi đi lối ạ?”

Chu Du thở hổn hển, mắt dán chặt vào tôi.

Mãi lâu sau, vai cậu ấy rũ xuống, giọng khàn đặc:

“Đừng gần con sông nữa… Châu Châu… chết đuối ở .”

Cậu kéo tôi đi nhanh về phía trước.

Đi được một đoạn, tôi nhận ra có gì sai sai.

“Hình phải đường trại mồ côi…”

“Em lớn thế , trại mồ côi còn nhận nữa.”

Đi ngang một hàng, khung cửa kính trong suốt, một bé gái xinh búp bê đang thổi nến sinh nhật, xung quanh toàn cười vui rộn rã.

Cảnh tượng khiến tôi bất giác chậm bước.

Chu Du nhìn thấy, hỏi: “Em chưa bao giờ ăn sinh nhật à?”

Tôi lắc .

“Vậy sinh nhật em là ngày ?”

“Em… biết. Em được nhặt về, mẹ nói hôm mùa đông có trận tiên.”

Ở quê, con được ăn no mặc ấm là may mắn, thổi nến ăn sinh nhật là chuyện xa xỉ chỉ có bọn thành phố có.

Tôi thầm nghĩ, chắc ông trời vẫn thương tôi.

Ý nghĩ dứt, trên trời rơi xuống những bông to trắng xóa.

Chu Du chìa hứng lấy: “ rơi .”

là trận tiên của mùa đông năm nay. Vậy thì, sau cứ mùa… sẽ là sinh nhật của em nhé.”

Cậu lấy từ trong túi ra một nắm kẹo sữa thỏ trắng đưa cho tôi: “Chúc mừng sinh nhật, Trân Châu!”

Về , bước vào, cả dính đầy . Bà mắng ôm tôi khóc.

Chu Du chạy đi quay , trên cầm một cái kem nhỏ xíu cỡ trung thu.

sinh nhật phải đặt trước, kịp đâu, thôi dùng tạm cái .”

nấu bát mì to, bỏ thêm hai quả trứng vàng óng.

Chú Chu thì vụng về vỗ , hát khẽ khẽ khúc chúc mừng sinh nhật.

Tôi thổi nến, bóng tối ập xuống, nhưng trong lòng tôi có ánh sáng của riêng mình.

Tết , mua cho tôi quần áo , giày .

Đêm 30, bà với chú Chu mỗi lì xì tôi mười tệ, lần tiên tôi được nhận nhiều tiền thế.

Chu Du tặng tôi một con heo đất, lắc kêu leng keng.

Cậu ấy ngẩng mặt: “ là năm tệ lì xì của cho em, bỏ vào sẵn .”

Ăn Tết xong, dẫn tôi nhập học tiểu học.

Bà cầm tôi, kiên nhẫn dạy viết từng nét: Chu Trân Châu.

Chu Du mỗi lần gọi điện đều nói chuyện với tôi thật lâu, về nghỉ luôn mang quà nhỏ về.

Thời gian hạnh phúc trôi nhanh bóng câu cửa sổ, nửa năm sau kỳ thi cấp ba.

Tôi lo lắng, cứ mơ thấy cậu thi trượt, bèn năn nỉ cho theo thành phố cổ vũ.

vốn lo, nên nghe tôi xúi liền đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương