Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

“Phụt phụt phụt…”

Ta quen thuộc nhổ bãi cát trong miệng ra, tiếp tục nheo quan sát xung quanh.

Trước xuống núi, sư tôn nói định mệnh của ta nhất định sẽ xuất hiện ở nơi . Nhưng không hiểu vì lý do gì, có vẻ như người hơi do dự. Chẳng lẽ người luyến tiếc ta? đúng, dù sao thì trong một khoảng thời gian rất dài, ta không ở bên cạnh người hầu hạ được .

Haizz, người già mà, khó tránh khỏi giác mất mát.

Nhưng điều đó không ngăn cản được nhiệt huyết truyền đạo dạy nghề đang sục sôi trong lòng ta. Về điểm , ta có lỗi sư tôn mà thôi.

“Sư tôn, t.ử không tìm được thì thề không về tông môn!”

Vong Trần sáng lên: “ tử, thật sao?”

“Vâng, sư tôn!” Ta vô cùng khẳng định người, chứng tỏ quyết tâm của .

Trong sư tôn dường như có lệ nóng, người lưng lại, không ta thấy. Điều làm ta thấy hơi áy náy.

“Sư tôn, hay …”

“Không!”

Ta chưa nói hết, sư tôn đã vội vã ngắt lời.

t.ử à,” Vong Trần người lại, nói vẻ chính nghĩa và nghiêm trang: “Tuy làm thầy ta không nỡ xa con, nhưng dù sao con phải ra ngoài trải đời. Ta đã tính , của con một kỳ tài ngàn dặm mới có một, đây một cơ duyên to lớn đấy!”

Ta nước lưng tròng nhào vào lòng người: “Sư tôn à, con xin lỗi, người tốt con như vậy, con sẽ không nhổ râu của người nữa!”

Vong Trần siết chặt cây phất trần trong tay, cười hiền từ nói: “Con t.ử của ta, ta sao có trách con được chứ?”

“Cái tên hỗn đản , mau cút đi.”

sửa soạn xong, ta từ biệt các trưởng , sư huynh, sư tỷ trong tông môn. Ai nấy đều mỉm cười, ánh tràn đầy cổ vũ dành ta.

tránh quyến luyến, ta hành đại lễ mọi người dứt khoát đạp kiếm rời đi.

Ngay ta vừa rời đi, phía bùng lên những tràng pháo hoa rực rỡ.

Lưu luyến ta thế sao? Trước đi ta nhận được ấm áp của tông môn.

Ta được khích lệ sâu sắc, cất cao giọng nói:

“Sư tôn, con nhất định sẽ sớm lại!”

Không hiểu vì sao, phía lại truyền một tiếng động rất lớn.

theo bóng lưng khuất dần, mọi người đều cố gắng kìm nén, sợ rằng cái tên ma đầu Giang Trĩ Ngư kia bỗng đầu lại, sinh nghi. 

Đại của Vong Trần khẽ hỏi: “Sư tôn, sư muội thật t.ử tốt như vậy sao?” 

Sư tôn hắn vẫn giữ nụ cười, mấp máy môi: “Sao có , chính nó một kẻ nửa vời.” Vong Trần như nhớ lại điều gì đó, m.ô.n.g bỗng siết chặt. “ t.ử có thiên tư hơn người sao lại dễ tìm thế, đó cái cớ đuổi nó xuống núi nhanh thôi.” thư giãn vài ngày. Một già mấy nghìn tuổi, thật không chịu nổi hành hạ nữa .

Chờ nàng đi xa, Vong Trần cất phất trần, lập tức người: “Mau mau mau, mang hết pháo hoa trong kho ra b.ắ.n đi! Hôm nay chúng ta ăn mừng thật hoành tráng!” 

“Vâng, tông chủ.” 

Dưới ánh pháo hoa, Cố trưởng Đan phong thần bí thò tay vào trong người lấy ra hồ lô của . “Ta gần đây luyện được vài viên đan, cất giấu kỹ lắm, cuối cùng không bị phát hiện, hôm nay ta mang ra chia sẻ mọi người.” 

Nói xong, thấy hồ lô không đúng lắm, sao lại nhẹ hẫng thế . run rẩy hai tay mở ra, bên trong đổ ra một tờ giấy.

 “Cố trưởng , thế gian hiểm ác, sợ hãi vô cùng, hôm nay Trĩ Ngư mượn đan d.ư.ợ.c của người dùng một chút, ngày khác nhất định sẽ trả lại!” 

đã cất vào trong nhẫn trữ vật của nhẫn trữ vật , làm sao nàng tìm thấy được chứ! 

Ánh liếc sang đồng bên cạnh. đồng đang sung sướng l.i.ế.m kẹo hồ lô. 

Cố trưởng run rẩy hỏi: “Túc Quang, kẹo hồ lô của con, ai đấy?” 

Túc Quang hoàn toàn không biết gì về suy sụp của sư tôn

sư tỷ Trĩ Ngư ạ, cần một viên đan d.ư.ợ.c khó ăn đổi được cả một xâu đấy ạ.” 

Cậu bé thấy lời to, chia sẻ sư tôn: “Sư tôn, người ăn không? Con hơn mười xâu nữa .” Cố trưởng hai trắng dã, ngã lăn ra đất.

Những người khác giật , không kịp đỡ , vội vàng trở về động phủ của

Không lâu , các đỉnh núi lần lượt vang lên tiếng gào thét: “Một chồng bùa ta vừa vẽ, một tấm không !” 

“Linh khí ta vừa luyện chế, ít nhất phải ta sờ một chút chứ!” 

“Trời đất ơi, linh thú con ta vừa ấp xong không thấy đâu nữa!” 

“À, xin lỗi nhé, chúng đi tìm mẹ , các người cứ tiếp tục đi.” 

Vong Trần lập tức thấy chóng mặt, loạng choạng lùi lại mấy bước. dường như thấy một tờ hóa đơn khổng lồ đang ập

T.ử Du vội vàng bước lên đỡ , lo lắng : “Sư tôn, người không sao chứ?” 

Vong Trần hắn một cách cay đắng: “T.ử Du, con và sư muội luôn có quan hệ tốt, đúng không?” 

“Món nợ , nên do con trả thôi.” 

T.ử Du lập tức buông Vong Trần ra, cúi người hành lễ: “Sao có , con và sư muội từ lâu đã như người dưng, chút tình nghĩa bề mặt.”

 “Đừng hòng lừa con, con không có tiền.” 

Chưa kịp Vong Trần tiếp tục thuyết phục, hắn đã nghe thấy những tiếng nói không dứt: “Đi, chúng ta đi tìm Tông chủ đòi công bằng!” 

Hai sư nhau. 

“Con đột nhiên nhớ ra, gần đây hình như phía đông xuất hiện một bí cảnh, t.ử đi rèn luyện một phen, nói không chừng mang về sư tôn một tôn.” 

T.ử Du nói xong sư tôn, liền bay đi ngay lập tức. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương