Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

“Tôi cảnh cáo bà, dám mò , tôi sẽ g.i.ế.c đứa nhóc này, dù tôi cũng chưa từng g.i.ế.c người.”

Bà Từ và thằng bé sợ mức mặt mày tái mét, cả bà lẫn đứa cháu bỏ chạy tán loạn.

Từ về sau, bọn họ không bao giờ bước chân nhà họ .

Sau bọn họ , dì Phương đỏ , ngồi trên bậc cửa sân mà hút thuốc.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt một cảm giác đồng bệnh tương liên.

Cha mẹ dì Phương không thương dì, cha mẹ tôi cũng thương tôi.

Tôi bước , nhẹ nhàng tựa vào đầu gối dì.

Tôi hứa với dì, sau này lớn kiếm được tiền sẽ mua dì một căn nhà lớn, nuôi dì dưỡng già, tiễn dì về nơi an nghỉ.

Dì Phương dập điếu thuốc, cười đến nỗi nước rơi, lẩm bẩm:

“Con bé này, chỉ giỏi dỗ ngọt thôi. Nhưng mẹ thích nghe.”

22

Năm sau, tôi được lớp vượt cấp, trực tiếp học lớp .

Rời khỏi nhà họ , tôi như bỗng nhiên khai sáng.

Thành tích học tập của tôi tiến bộ vượt bậc, giấy khen dán đầy khắp bức tường trong nhà.

Sau vụ xung đột trước cổng trường , chị em nhà họ ngoan hẳn, không dám giở trò . Thỉnh thoảng gặp vợ chồng nhà họ , tôi cũng chỉ coi như người xa lạ.

Năm đầu cấp , tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tim, cần làm phẫu thuật bắc cầu.

Thành phố nhỏ không đủ điều kiện, tỉnh, lại cần một khoản tiền rất lớn.

Cuộc sống mới yên ổn được bao lâu, dường như lại một đẩy tôi trở về vạch xuất phát.

Để gom đủ tiền phẫu thuật tôi, dì Phương ngày nào cũng sớm về khuya, vẻ tiều tụy thấy rõ bằng thường.

Mẹ ruột tôi biết chuyện, liền cố ý tranh lúc dì Phương không nhà tìm đến, giọng đầy mỉa mai:

“Tao biết ngay mày là cái chổi khắc người, may mà năm cắt đứt quan hệ với mày, không cái nhà này bị mày kéo sập à?

“Mày trời sinh là cái mạng tiện tì, bám được con họ là sống sung sướng ? Không ngờ à, ngay cả trời cũng chướng , đồ tiện nhân trời tự thu.

“Mày con họ là người tốt à? Chờ nuôi mày lớn rồi bán lấy giá cao thôi. Giờ mày xem, nó thèm quan tâm mày không?”

Lời bà ta mỗi câu một ác độc, trên mặt đầy vẻ hả hê.

“Người tiện nhất không là bà ? Cút về chỗ của bà .”

Tôi không muốn tranh cãi với bà ta, lập tức đuổi bà ta ra ngoài.

Buổi tối, dì Phương về, tôi bình tĩnh với dì tôi sẽ không làm phẫu thuật .

Dì đã vì tôi mà hy sinh quá nhiều, tôi không muốn liên lụy dì. Sống thêm được bấy nhiêu năm nay, tôi đã thấy mãn nguyện rồi.

ra ý này, dì Phương – người từ trước nay chưa từng động tay đánh tôi – đầu tiên tát tôi một cái.

23

Dì Phương đẫm lệ, chỉ thẳng vào tôi lớn tiếng :

“Bảo không chữa là không chữa à? Thế mấy năm nay tiền tôi bỏ ra nhóc là đổ sông đổ biển ? Nhóc nằm mơ !

“Tiền của tôi bỏ ra, tôi đều nhớ hết. Chỉ nhóc sống mới trả được…”

xong, dì lại ôm chặt lấy tôi mà lớn.

trời mù , số mạng con tôi lại khổ thế này? Nhóc không được sợ, dù tán gia bại sản, tôi cũng sẽ chữa nhóc. Những ý nghĩ không hay , nhóc bỏ ngay .”

Đêm hôm ấy, tôi và dì Phương ôm nhau nức nở. Tôi hứa nhất định sẽ sống thật tốt, để phụng dưỡng dì Phương đến cuối đời.

tháng sau, dì Phương mang theo toàn bộ số tiền tích góp được, cộng thêm tiền dì góp vào, người chúng tôi cùng đường tỉnh thành.

Ca phẫu thuật rất thành công. Ngày xuất viện, dì Phương , dì cũng .

Các dì , đã vượt qua được cửa ải này quãng đời sau của tôi sẽ toàn là đường bằng phẳng.

Tôi ôm lại họ, cười rơi lệ.

Đêm đông lạnh giá năm , dì Phương đã cứu tôi một ; bây giờ, dì và dì lại cứu tôi thêm một .

Ân tình này, e cả đời này tôi cũng không thể báo đáp nổi.

24

Thời gian thấm thoắt trôi, sau sức khỏe hồi phục, tôi lại quay về trường học.

Năm tôi học lớp 9, vợ chồng nhà họ ly hôn. Xương Vinh cưới một người phụ nữ từng tái hôn, đối phương mang theo một đứa con trai năm tuổi.

Xem như ta đã toại nguyện với giấc mơ một đứa con trai.

Lý Mỹ Phượng dắt theo cô con gái rời khỏi thị trấn, lại tìm được một người đàn khác và tái hôn.

đại học, dì Phương không yên tâm về tôi nên chọn đến thành phố nơi tôi học để làm việc và tiện thể ở bên chăm sóc.

Năm xưa, những người ở khu tập thể gia thuộc đều khẳng định người phụ nữ mang tiếng xấu như chúng tôi tụ lại với nhau chắc chắn sẽ kết cục tốt.

Lý Mỹ Phượng lại càng chắc mồm với bên ngoài , một kẻ trộm quen tay như tôi, lại theo dì Phương và dì , cả đời này cũng đừng mong tương lai.

Nhưng tôi đã không để họ được như ý.

Tôi thi đỗ vào một trường đại học khá tốt, chọn ngành luật, học liên thông thạc sĩ.

Năm tôi mươi tuổi, sau hoàn hảo giành chiến thắng trong vài vụ kiện mang tính đại diện lớn, tôi đã nổi danh trong giới luật sư.

Tôi bắt đầu thường xuyên xuất hiện trên truyền hình.

Tôi đã thành công bước ra khỏi thị trấn nhỏ, lập nghiệp và an cư ở thành phố lớn.

Tôi cũng sớm thực hiện lời hứa với dì Phương, đón dì về sống bên mình.

Thuở nhỏ, dì đã tôi một mái nhà, kéo tôi ra khỏi bóng tối; lớn , tôi trả lại dì một tuổi già yên ổn.

đã sớm đóng cửa tiệm cắt tóc nhỏ, mở cửa hàng quần áo, chuyển đến cùng thành phố với chúng tôi và mua nhà, sớm đón con trai về sống chung.

Những năm qua, dì ấy cũng mở thêm được mấy chi nhánh, sống cuộc sống sung túc.

Từng vì tuổi trẻ gặp người không ra gì, sinh con ngoài giá thú, giờ đây dì cũng coi như đã khổ tận cam lai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương