Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ôn Hiền sửng sốt: “Có chuyện tốt vậy sao? Anh là người của nhà khí Thâm thị à?”
“Hiện tại thì đúng, sau này có thể thay đổi.” Anh bổ sung.
“Xưởng vừa nhập một lô bị của , tài hướng dẫn đều là , đang cần gấp người dịch.”
Ôn Hiền chợt nhớ đến câu nói quen thuộc của Kỷ Minh Huyên: “Em không phù hợp, đừng làm mất mặt anh.”
Nhớ lại anh ta từng nói phụ nữ nên nhà lo chồng con, rồi lại nhìn người đàn ông trước mắt — người sẵn sàng chủ động giới thiệu làm, trân trọng tài năng của cô — cô mỉm cười:
“Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ.”
Hạ Tuấn Dật nháy mắt: “Không gấp, thứ Hai trả lời tôi là được.”
Nhìn anh nhẹ nhàng quay lại bên kia bức tường, bóng dáng ấy khiến Ôn Hiền nảy ra một ý nghĩ: pháo hôi xứng đáng có một cuộc đời rực rỡ.
Tin tức về Kỷ Minh Huyên và Ngô Đồng, dì vẫn đều đặn gọi điện kể cho cô nghe vài ngày một .
Ngô Đồng tiếp quản kế, nhưng năng lực có hạn, sản phẩm làm ra không ra hồn.
khiến Kỷ Minh Huyên mất mặt xưởng, hai người vì thế cãi vã suốt.
Kỷ Minh Huyên hay quấy rầy dì , muốn hỏi thăm tung tích của cô, nhưng nào tay trắng ra về.
Tất cả những điều đó đã không liên quan gì đến cô nữa, cô chỉ mong người họ cứ mắc kẹt trong vòng xoáy đó, đừng kéo cô nào nữa.
Tại nơi này, cô có xưởng của mình, nhà của mình, công của mình, người bạn tốt, và một người hàng xóm biết nghĩ cho cô.
Đây mới chính là cuộc sống đáng có.
Chủ , nắng lấp lánh qua tán lá nho, đổ bóng loang lổ xuống mặt bàn đá.
Ôn Hiền ngồi trong sân, trước mặt là một bản hợp đồng — thỏa thuận cộng tác bán gian với nhà khí.
Chiếc bút dưới nắng lóe kim, cô không chút do dự ký tên “Ôn Hiền” phần cuối, nét bút dứt khoát.
“Đồng chí Ôn Hiền, chào mừng gia nhập đơn vị chúng tôi.”
Giọng nói mang theo ý cười của Hạ Tuấn Dật vọng từ bên kia tường sang.
Ôn Hiền ngẩng , anh đang đứng thang gỗ, một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xanh đậm.
Cổ áo cài một chiếc huy hiệu nhỏ hình quốc huy, lấp lánh trong .
“Hôm nay đồng chí Hạ đẹp trai thế?” Cô thu lại bản hợp đồng, không kìm được nhìn mấy .
Bộ trang phục này làm mất vẻ thân thiện ngày, lại tăng vài phần nghiêm nghị và cấm dục, khiến người ta khó rời mắt.
“Xưởng có khách đến thăm.” Anh mỉm cười nhẹ, mắt rơi xuống bản hợp đồng tay cô: “Ký rồi chứ?”
“Ừ.” Ôn Hiền gật : “Tài tuyệt mật mang đến xưởng dịch, gian lại tự chủ, rất phù hợp.”
“Lựa chọn suốt.” Anh nháy mắt, “Chiều tôi đưa cô làm thủ tục nhé?”
“Được.”
Buổi chiều, Ôn Hiền thay một bộ quần áo tươm tất — sơ mi tay bồng trắng chấm bi đen, bên ngoài quần yếm bò, tóc búi cao kiểu củ tỏi, trông rạng rỡ và thượng.
Hạ Tuấn Dật đẩy xe đạp đứng chờ ngoài cổng, cô bước ra, mắt lên: “Đẹp lắm, rất hợp với cô.”
Ôn Hiền tai đỏ bừng, cúi giả vờ chỉnh tay áo.
Bộ đồ này hiện đại thì chẳng là gì, nhưng đại này đã là mốt lắm rồi.
Cô cố tình ăn nổi bật một chút, để nhiều người được gu thẩm mỹ và khả năng kế của mình, khi xưởng may hoạt động, buôn bán sẽ dễ dàng hơn.
“Xe đạp à?”
Ôn Hiền hơi ngạc nhiên, Hạ Tuấn Dật rõ ràng có xe hơi, sao lại chọn xe đạp? Lẽ nào có dụng ý riêng?
“Xe hơi nay hỏng rồi, đang sửa.” Anh vỗ vỗ yên sau.
“ xe đạp nhanh , yên tâm, tôi không để cô bị ngã đâu.”
“Được thôi.” Ôn Hiền miễn cưỡng ngồi lên yên sau, muốn ôm eo anh nhưng lại quá thân mật.
Nắm mép sau xe thì mỗi xóc lại cực kỳ khó chịu, cảm giác bực bội cứ thế trào lên.
Nhà khí lớn hơn cô tưởng, ống khói cao phun khói trắng lượn lờ, các xưởng sản xuất được sắp xếp ngăn nắp.
Cửa có lính gác có súng, khiến cô lập tức nhận ra đây không phải là nhà bình .
Khi Hạ Tuấn Dật trình giấy tờ cho lính canh, Ôn Hiền vô tình liếc dòng chữ in vàng “Tổng sư” bìa hồ sơ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
đường , không ngừng có người chào anh, gọi “thủ trưởng”, “ sư Hạ”, mắt nhìn cô đầy tò mò và soi xét.
Trưởng phòng nhân sự, chị Hoàng, là một phụ nữ trung niên dễ gần, vừa chứng chỉ năng đặc biệt của Ôn Hiền liền mắt:
“Đồng chí Ôn Hiền biết thứ ? Bảo sao sư Hạ đích thân tiến cử, đúng là nhân tài.”
Thủ tục làm cực kỳ suôn sẻ, Ôn Hiền nhận được thẻ công nhân mới tinh.
có cả tháng lương tạm ứng tiên — tận một trăm hai mươi đồng, bằng tháng lương của công nhân bình .
“Đây mới là lương bản thôi.” Trưởng phòng Hoàng cười híp mắt bổ sung.
“Những tài thuật khó dịch sẽ có phụ cấp riêng.”
đường về, Ôn Hiền ôm một xấp tài dày cộp ngồi sau xe, gió thổi tóc cô bay nhẹ, mang theo hương thu mát lành.
“Thủ trưởng Hạ,” Ôn Hiền do dự một lúc, cuối cùng hỏi ra điều thắc mắc trong lòng.
“Trong xưởng chắc không thiếu người phiên dịch, sao lại chọn tôi?”
Bánh xe lăn qua đoạn đường đá, phát ra lách cách nhẹ. Một lúc lâu sau, Hạ Tuấn Dật mới chậm rãi đáp:
“Đã đọc bản dịch ‘Nguyên lý khí’ cô làm cho nhà sách Kinh Hoa, văn phong chính xác mượt , độ chuyên nghiệp đủ.”
Anh dừng lại, giọng trầm xuống một chút: “Hơn nữa, chúng tôi cần người tuyệt đối đáng tin.”
Ôn Hiền không hỏi , nhưng trong lòng đã hiểu rõ — lô bị này rất có thể liên quan đến dự án trọng điểm quốc gia.
đại này, được tham gia đó không chỉ là vinh dự, là một trọng trách nặng nề.
Những ngày sau đó, bận rộn nhưng đầy đủ. Ban ngày, cô thỉnh thoảng đến công trường giám sát tiến độ xây dựng xưởng may. May có Trương Quang Cường, Trần Tú Mẫn và Ngô Thành Nghĩa xử lý những lặt vặt, nếu không cô thật sự không kham nổi; buổi tối, hoặc là vùi dịch tài , hoặc là phác thảo bản vẽ kế trang phục, xuyên thức trắng đến khuya. Hạ Tuấn Dật thỉnh thoảng sẽ mang đồ ăn khuya tới, có khi là một bát hoành thánh nóng hổi, có khi là vài miếng bánh ngọt thơm lừng.