Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta chết đã bảy , đại nhân tới đây thay ta sửa mộ.
Hắn rót một bầu rượu lên mộ đầu ta.
Rượu đó có vấn đề.
Là hồn ma, ta uống xong, lại hóa ra mặt hắn tim thắt mặt , có dấu hiệu sắp tái sinh…
1.
“Kỷ Tử Dạ! Ngươi còn cho thuốc vào rượu cúng người chết à?! Ngươi định lừa ma sao?”
Cúng phẩm, nếu hỏng, hoặc có độc, có , cho dù là ma, ăn vào cũng sinh phản ứng.
Chỉ với người là ma chỉ khổ một lúc, không thể chết thêm lần nữa.
Kỷ Tử Dạ ngẩn người ngẩng đầu.
về phía ta.
Ta sửng sốt.
Hắn cũng mặt mày kinh ngạc.
Bắt được sắc mặt hắn, ta không tin nổi phảng phất lướt tới mặt hắn: “Ngươi có thể thấy ta hay sao?”
Thật ra, ta đã chết bảy .
đây, Kỷ Tử Dạ luôn không thể thấy cũng chẳng nghe thấy ta.
Nhưng lần này……
Hắn và ta, một người một ma, bốn mắt chạm nhau.
Không rõ có phải ảo giác không, ta thấy trong mắt hắn hơi ửng .
Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại trở về bình thản, trầm mặc ta, đôi môi mỏng rung nhẹ: “Đúng, thần thấy bệ hạ , Huy công chúa.”
Ta thầm kinh!
Quả không hổ danh đoạt, hiểm độc, vui buồn chẳng lộ trên mặt đại nhân, ngay gặp quỷ cũng bình tĩnh như thế!
Rượu có lực tràn lên, ta khó khôn cùng, tiếng cũng mềm oặt thường: “Kỷ Tử Dạ, vì sao ngươi lại bỏ thuốc vào rượu?”
Hắn ngơ ngác : “Thuốc gì”
Ta nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ngươi thuốc gì? Thuốc kích dục!”
Cùng với cơn giận ta nổi lên, gió núi quanh đó lạnh buốt.
Kỷ Tử Dạ lấy tay che miệng, ho rũ rượi.
Ta mới phản ứng lại, lúc nãy vì vội vàng không nén được linh khí, hắn thể yếu ốm, e là bị lạnh .
Rốt cuộc, hắn còn trẻ đã nắm như người đứng thứ nhì đình, tất nhiên phải trả giá.
đình chia làm hai phái.
Một phe ủng hộ hoàng thượng, một phe ủng hộ Thái hậu.
Kỷ Tử Dạ thuộc phe tôn Hoàng.
Vậy nên, Thái hậu luôn coi hắn như cây ghim lớn nhất trong mắt.
Đồn rằng những qua, hắn bị âm mưu không ít, từng trúng tên độc.
Tuy giữ được mạng, giữ được uy , nhưng lại lại hư chứng, thể yếu nhược, không thọ.
Kỷ Tử Dạ cuối cùng ho ngừng.
Sắc mặt hắn trắng gần như trong suốt: “……Không phải ta bỏ.”
“Không phải ngươi bỏ, nhưng ngươi lại cho ta uống. Ma trúng cũng khó như người, ngươi có không?!”
Người vốn mưu lược trăm công nghìn kế, lúc này sắc mặt hiếm hoi lộ vẻ hoảng hốt: “Vậy giờ bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Chắc vì thấy ta mềm như bún, sắp đứng không vững, hắn còn muốn đưa tay đỡ.
Ta trừng mắt vô lễ: “Đừng ngu, ta là hồn ma, ngươi căn bản không thể chạm vào ta.”
Thế mà lời vừa dứt, ta bị tát vào mặt.
Kỷ Tử Dạ không chỉ chạm được, hắn còn ôm chặt lấy ta.
???
Quá đáng thật!
Hơn nữa, hành động này chẳng gì đổ dầu vào lửa.
Ta lỳ hắn, hai tay chẳng khách sáo ôm chặt cổ hắn.
Trên gương mặt trắng như bệnh hắn, liền thoáng ửng một vệt bất thường.
“Ngươi không sợ sao?” Ta cố ý hù hắn “Ta là ma, mê hoặc hồn phách đấy.”
Hắn lặng im, giọng khàn nhẹ lại: “Vậy vì sao ngươi chờ lâu như vậy, tới giờ mới tới mê hoặc ta?”
2
Người này quả thực mưu sâu kế hiểm!
Lời hắn làm người ta giật mình.
Chưa kịp nghĩ thấu, Kỷ Tử Dạ lại bảo: “Thần ở sơn hạ mua một phủ.”
Ta móc cằm hắn, thở hơi vào tai hắn: “ gia chẳng lẽ muốn đưa thiếp về phủ, giúp thiếp thanh tẩy?”
Kỷ Tử Dạ mực mục băng lãnh, ta chững chạc: “Công chúa theo thần về chứ?”
Ta cười, hắn quả nhiên người, không sợ ma, còn đem ma về nhà.
Chỉ có điều…
“Ma không thể rời hài cốt quá xa, trừ khi ngươi tìm được một mang khi ta , ta mới theo ngươi.”
Giữa chừng ta cười khẩy tự châm biếm: “Nhưng gia nên , tất di thiếp, ngay thiếp chết, đều bị thiêu sạch, không còn một .”
Ta bị người siết họng mà chết.
Thái hậu Tiêu về ta…
Huy công chúa Lý Hoài Nguyệt, ngang ngược vô đạo, kiêu căng bạo ngược, tàn sát người, làm bao điều xấu, nhơ nhuốc thanh danh hoàng thất, không xứng táng vào lăng tẩm, bèn vội vã bỏ xác thi thể ta trên núi Lê ngoài kinh thành.
Từ đó, ta căm hận không nguôi, hóa thành ma.
Sau đó, Kỷ Tử Dạ tới thu xác hộ ta.
Thiên hạ khinh rẻ ta.
đồ ta từng dùng lúc cũng chẳng xứng lại trần gian, đều bị thiêu hết.
Thế nên ta làm ma, bị giam trên ngọn núi này.
Địa ngục không nhận ta, nhân gian cũng chẳng cho ta đi.
Kỷ Tử Dạ nghe xong, mỉm môi mỏng trắng như không khí, cười nhẹ như không: “Không thử sao không thể rời? Thần dẫn đường cho công chúa.”
Hoàng hôn dưới trăng.
Hắn dắt ta đi.
Giữa đường ta bị lực hành hạ, khó muốn xơi hắn một miếng.
Hắn lại nhẫn nhịn ủi: “Công chúa, cố gắng thêm chút nữa, sắp tới .”
Ta dù là hoàng tộc, làm ma vẫn giữ sĩ diện.
Cân nhắc nơi hoang dã này, quả thật không tiện hắn xé xác ta mà ăn, nên ta nghiến răng gật đầu.
Cuối cùng, ta thật sự theo hắn phủ dưới chân núi.
Thật ra khi đó, lực đã bị linh lực ta tiêu hao một nửa, không còn đau mức không nổi.
Nhưng tay hắn nắm tay ta vẫn không buông.
“Kỷ Tử Dạ, trên người ngươi có di ta không?”
Hắn quay đi, khẽ gật: “Ừ.”
“Là gì?”
Trong ký ta không hề cho hắn thứ gì.
Hắn không đáp.
Ta tò mò sờ người hắn, cố tìm ra.
Hắn vô tình nắm tay ta, : “Công chúa không cần thanh nữa sao?”
Ta dựa trên chút lương thiện còn sót, ở lúc cuối muốn tha hắn một phen: “Ta sắp hồi phục, người với ma đường, ta không hại gia nữa.”
Kỷ Tử Dạ giật mình, sau đó, giọng hắn ôn nhu mà có vẻ mỉa mai: “Công chúa kia nào phải chưa từng hiếp thần.”
Ta nghẹn lời.
Đúng vậy, lúc ta từng mượn oai công chúa, đã một lần “ hiếp” hắn thật nặng.
Kỷ Tử Dạ nhớ hận giờ mới này, ngay ta làm ma cũng không tha sao?
Hắn muốn báo thù chăng?
Ta càu nhàu đáp: “Nay đã . Hồi đó Kỷ đại nhân còn trẻ khí kiệt, náo ngông, chút hiếp có gì to tát. Nay người thể yếu ốm, cao chức trọng, e khó lòng bị nhục như .”
Kỷ Tử Dạ không tỏ ra giận dữ như ta trông mong, trái lại mỉm môi : “Vậy nỗi oan thần ngày tính thế nào?”
“……”
3
Hắn còn tỏ ra oan nữa ư?
Xem ra phải tung chiêu hiểm …
Ta tháo bỏ yên xung quanh cổ, lộ ra vết sẹo thẫm lởm chởm đáng sợ: “Ma chết không bình thường, thương tích chí tử không thể che giấu, ta bị rạch họng mà chết, thấy cái này, ngươi còn làm sao? Đêm về không sợ nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Vết sẹo rạch họng đó ghê rợn thế nào, ta rất rõ.
Ngay kẻ giết ta Vũ hầu Tiêu Hành, lúc xác ta, xử lý thi thể cũng không khỏi run tay.
Huống hồ Kỷ Tử Dạ xuất văn quan?
Thế mà Kỷ Tử Dạ ngẩng tay xoa xoa vết sẹo, : “Rất đau phải không?”
Ta hơi ngẩn.
Hắn chẳng thấy ta kinh tởm sao?
Kỷ Tử Dạ lại ngẩng mắt ta, ánh dịu mềm, khóe mắt ửng : “Thần khiến bọn họ trả giá đau hơn.”
Bộ dạng ấy hắn khiến ta thật muốn “ hiếp” chết hắn…
“Kỷ Tử Dạ, chính ngươi tự chuốc họa lấy mình khi mời ma .”
Ta không kiềm chế nữa, ôm hắn thật chặt.
Vậy là hai kẻ lạnh lẽo chúng ta cùng ôm nhau sưởi ấm.
Nhưng……
Ta thật sự xem thường Kỷ Tử Dạ.
Hắn hình như ôn nhu yếu ớt, bệnh tật, vậy mà lập tức đảo vai thành chủ…
“Công chúa, thần muốn phạm thượng.”
4
Đêm dần sâu.
Ta đã khép chặt tất âm khí trên mình, lẽ ra không làm hại tới hắn.
Nhưng Kỷ Tử Dạ rốt cuộc vẫn yếu ớt kiêu quý.
Việc xong, hắn ngủ chẳng yên.
Nửa tỉnh nửa mê, ta nghe thoang thoảng tiếng hắn khụt khịt.
Hắn cố nín, quay mặt về hướng , ghìm tiếng ho mức nhỏ nhất.
Thế mà vẫn lọt vào tai ta.
Ta chợt thấy bất .
Đã khó lắm mới có người dẫn ta rời khỏi mộ đầu, mở rộng không gian hoạt động, tuyệt đối đừng ta vô ý mà làm người ta chết.
Ta cau mày : “Kỷ Tử Dạ, ngươi không sao chứ?”
hình hắn cứng lại, quay đầu, ánh mắt ôn hòa trông ta: “Làm phiền nàng sao?”
xong, hắn định đứng dậy bước ra ngoài.
“Quay lại.” ta không vui kéo hắn lại “Sao thế, giờ đã sợ ? Muốn trốn ta sao?”
Kỷ Tử Dạ mày như vẽ, khẽ cười: “Thần không .”
Ta tin ư.
Người ta ngủ cùng quỷ, còn có gì không nữa?
Xét công hắn bảy đốt giấy tiền cho ta, ta thấy nên mang tính tượng trưng ủi hắn một chút: “Kỷ Tử Dạ, ta ru ngươi ngủ.”
Hắn chợt mở mắt, mặt mày như được sủng phi, lại ngờ vực: “Nàng gì?”
“Đêm nay ngươi đã giúp ta, báo đáp, bổn công chúa quyết định ru ngươi ngủ.”
Ta ôm lấy người hắn, vỗ lưng hắn từng cái một: “Ngủ đi.”
Người ngoài đều hành sự tàn nhẫn, vô tình.
Nhưng lúc này hắn nằm bên ta, trông thật cô độc, thấy tội nghiệp, chỉ còn bầu bạn với ma.
Đêm ấy.
Kỷ Tử Dạ rốt cuộc có ngủ được hay không ta chẳng rõ.
Ngược lại, ta vỗ lưng hắn mãi, cuối cùng chính ta lại ngủ say .
Dẫu sao, bảy làm ma ta vẫn ngủ trên nắp quan tài.
Hiếm khi giặt chạm tới giường êm, ngủ say như chết cũng là điều dễ hiểu chứ nhỉ?
5
Sáng hôm sau, Kỷ Tử Dạ phải lên .
Hắn mặc lễ phục , vớt ta khỏi giường, hôn lên đôi mắt ta: “Công chúa có muốn về thăm nhà không?”
Ta bị nụ hôn làm mắt rung: “Nhà?”
……