Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Nhân lúc Kỷ Tử Dạ tắm, ta mở tấu chương của hắn ra xem.
Nội dung là…
Hắn cho rằng Quốc Tử Giám chỉ nhận thế gia tử đệ, việc chọn người tài quá hạn hẹp.
Nên hắn mở một thư viện riêng cho dân thường, cả nơi chọn đất và phu tử giảng dạy đều sẵn sàng, chỉ thiếu ngân cấp.
Ta giấu tấu .
Không lâu, Kỷ Tử Dạ sạch sẽ bước ra, đổi sang bộ y phục xanh nhạt do ta chọn.
Hắn tìm quanh, cuối cùng bất đắc dĩ : “Công chúa, tấu chương của thần đâu?”
“Kỷ nhân uống với ta vài chén, chuyện cùng ta, ta sẽ trả lại.”
Kỷ Tử Dạ lặng im, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Ta rót rượu cho hắn: “Hoàng họ Tiêu sẽ không đồng ý chi ngân để lập thư viện cho thứ dân, bà ta chẳng có lợi đó.”
Hắn nhấp nhẹ, nhìn ta trầm tĩnh.
Ta lại : “Nhưng ta có giúp thực hiện.”
Hắn : “Việc ấy công chúa được ? Duy trì thư viện là một khoản bạc không nhỏ.”
“Ta chẳng được cả. Chỉ là…… công chúa, tiền không thiếu.”
Ta cần là quyền thần có nhanh chóng lật đổ họ Tiêu.
Còn nuôi học trò dân gian, chẳng giúp được việc ấy.
Chỉ là… ta đơn thuần giúp hắn hoàn nguyện vọng thôi.
……
Người ở chốn nhơ nhớp tăm tối lâu ngày, ắt sẽ hướng ánh sáng, phải không?
Ta bỗng vẽ lại hàng mày của hắn.
Nhưng sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khác lạ!
Mới một chén rượu, da hắn đã nhuộm hồng lạ thường.
“ sao vậy?”
Ta chạm trán hắn, nóng rực!
Kỷ Tử Dạ nhìn ta trân trối.
Đôi mắt hắn ánh hồng nơi đuôi, môi khẽ mở, yết hầu chuyển động, giọng trầm khàn mê hoặc: “Công chúa… dám cho thần uống thuốc…”
Ta thật oan uổng!
“Ta không bỏ thuốc, ta tâm kết giao với , chẳng lẽ không nhận ra?”
Để chứng minh, ta uống cạn ly rượu của mình!
…… xấu hổ.
Ta tự vả thân.
Thân ta mềm nhũn, ngã lòng hắn, nóng còn hơn cả hắn!
Mắt hắn đen như vực sâu, nhìn ta như hút cả linh hồn……
12
Kỷ Tử Dạ ôm ta.
Lại đẩy ra.
lại ôm.
lại đẩy……
Giữa đôi mày tĩnh lặng kia, viết đầy giằng co đấu tranh.
Chẳng ngờ, đôi mắt hắn lúc này lại say đắm đến thế……
Ta bị hắn kéo tới kéo lui, suýt tan xương, cười trêu: “Kỷ nhân coi công chúa là mà ôm đẩy như vậy?”
Hắn nhìn ta, giọng khàn khàn, nóng bỏng: “Là thần phạm thượng, thần xin cáo lui.”
, hắn rời .
Ta dĩ nhiên không cho: “Kỷ nhân nên nghĩ kỹ, với bộ dạng này mà ra ngoài, e rằng nguy hiểm lắm.”
Kỷ Tử Dạ cúi mắt nhìn ta, bất lực, lại thoáng uất ức: “Nhưng thần thấy, tẩm điện của công chúa còn nguy hơn bên ngoài gấp trăm lần.”
Ta bật cười.
Người này thật đáng .
13
“ công chúa hôm nay tâm trạng tốt, nguyện cứu Kỷ nhân một lần.”
Hắn gắng kiềm chế, lại: “Cứu ta? Chẳng phải thuốc đó là do nàng……”
Thấy hắn còn nghi, ta cảm thấy oan ức, chẳng buồn giải thích nữa.
Dứt khoát, lấy hôn bịt miệng hắn lại.
“Công chúa……”
Ta không hài lòng, ép hắn đổi cách xưng: “Lúc này không được gọi công chúa, phải gọi tên ta.”
Hắn mới : “Thần vẫn chưa biết điện hạ là công chúa nào? Tên thật là ?”
“……”
Ta suýt tức chết.
Hắn cung lạc đường thì thôi, ai ngờ tới tận giờ còn chưa biết ta là ai!
Nhưng nghĩ lại…
Ngày mai ta sẽ cho cái đồ khốn Tiêu Hành kia……
Nếu Kỷ Tử Dạ biết thân phận thật của ta, liệu có bị dọa mà bỏ chạy không?
Thế nên ta vòng ôm hắn chặt hơn, kề sát tai hắn, cười khúc khích: “Ta tên Lý Tiên Nữ, gọi ta một tiếng ‘Tiểu Tiên Nữ’ nghe xem nào?”
Người vốn trong sạch như hắn, nghe ta trêu vậy, gương mặt nghiêm túc ấy càng thêm ửng đỏ……
Nhưng hắn vẫn giả bộ điềm nhiên: “Tiên nữ ư? Theo thần thấy, công chúa hẳn là nữ mới đúng.”
“ nữ sao? được~”
Phải, tiên nữ nào lại nỡ dụ dỗ hắn?
Chỉ có nữ độc ác, mới có vấy bẩn một người thuần khiết như thế.
Ta đó, sớm muộn phải xuống địa ngục thôi.
Hắn đã dịu dàng đến vậy, thế mà ta lần đầu nếm mùi hoan ái, vẫn đau đến bật khóc.
Thấy ta rơi lệ, Kỷ Tử Dạ từng chữ từng lời, nghiêm túc thề nguyện: “Thần ngày mai sẽ cung thỉnh chỉ, cầu cưới công chúa điện hạ, không để công chúa chịu nửa phần uất ức.”
Ta chẳng nỡ với hắn, thật ra ngày mai ta sẽ cho Tiêu Hành.
Bèn giả vờ thản nhiên, nở nụ cười vừa xấu xa vừa quyến rũ: “Kỷ nhân, đêm nay ta với đều trúng xuân dược, coi như giúp nhau một lần. này, Kỷ nhân cưới ai thì cưới, chẳng cần để một nữ như ta trong lòng.”
Sắc mặt hắn dần trắng bệch, thần thái lạnh lẽo: “Nàng cơ?”
Ta khẽ cười mỉa: “Kỷ nhân có phải quyền thần không? Ta là công chúa, ta chỉ cho kẻ đứng trên vạn người, chỉ cho người có cùng ta đối đầu họ Tiêu.”
Mà hắn, chẳng phải quyền thần nào cả.
Chỉ là một thiếu niên vừa bước quan trường, mang trong lòng hoài bão sáng trong.
Ánh mắt Kỷ Tử Dạ vốn nóng bỏng, từng tấc, từng tấc nguội dần …
14
ta mới biết.
Rượu có xuân dược kia…
Thực ra là ly hợp cẩn tửu hoàng họ Tiêu chuẩn bị sẵn cho ta và Tiêu Hành.
Có lẽ bà ta nghi ngờ mục đích ta cho Tiêu Hành.
có lẽ, sợ ta không chịu ngoan ngoãn động phòng.
Hoặc giả, bà ta cho rằng chỉ ta bị nhơ bẩn, hoàn toàn trở đàn bà của Tiêu Hành, thì nhà họ Tiêu mới có nắm lại ta trong .
Tính toán quả thật tinh vi.
Chỉ tiếc, rượu đó lại bị ta vô tình lấy ra uống cùng Kỷ Tử Dạ.
Là duyên phận chăng?
Ta và hắn chẳng bái đường, mà lại quấn quýt giao hòa, uống chung hợp cẩn tửu.
Ha, hẳn là nghiệt duyên thôi.
Hắn xuất hiện quá đúng lúc, nhưng quá muộn màng.
15
Ngày ta thân cùng Tiêu Hành.
Hoàng họ Tiêu nắm ta, gương mặt hiền như xưa, chẳng hở ra kẽ hở nào: “ này nếu Tiêu Hành dám bắt nạt , mẫu sẽ thay chủ, quyết không tha cho nó!”
Vừa , vừa không quên lau giọt lệ bên khóe mắt.
Ta mặc giá y cầu kỳ, nửa cười nửa không nhìn bà ta: “Nếu mẫu thật lòng thay chủ, vậy xin hãy bắt kẻ đã tung tin đồn, bôi nhọ danh tiếng của ra mà lăng trì .”
Nụ cười của bà ta khựng lại.
Bởi vì kẻ chủ mưu ấy, chính là bà ta.
Ta và bà, trước nay chỉ là đang diễn, ai rõ lòng ai mà thôi.
16
Thái tử níu lấy vạt áo ta, đôi mắt ngập đầy quyến luyến và lo sợ: “Hoàng trưởng tỷ, tỷ thật phải lấy chồng sao? này tỷ còn cung thăm ta không?”
Ta vuốt má nó: “Có chứ. chăm phụ hoàng cho tốt. Đợi tỷ , mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. là thái tử, chỉ được khóc một chút, không được khóc lâu, biết không?”
Thái tử lập tức lấy nhỏ xíu lau nước mắt, cố kìm nức nở: “Hoàng trưởng tỷ đúng, cô là thái tử, chỉ khóc một chút thôi.”
Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư lại sâu sắc.
Chỉ tiếc, mới bấy nhiêu tuổi đã phải vật lộn trong vòng xoáy quyền lực.
Nhưng… sống trong hoàng thất này, ai mà chẳng đáng thương?
17
Công chúa xuất giá, bá quan cùng chúc.
Ta bước phía Tiêu Hành.
Thoáng nghiêng đầu, qua lớp hồng sa mờ, ta nhìn thấy Kỷ Tử Dạ.
Hắn đã biết toàn bộ thật, đang đứng trong hàng quan viên, nhìn ta xa.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt nhớ đến một câu thơ: “Lưu lang dĩ hận Bồng Sơn viễn, cánh cách Bồng Sơn nhất vạn trùng.”
Hắn đã đứng ở nơi xa xăm vạn trùng Bồng Sơn kia.
Là chính ta, đẩy hắn ra xa.
Ánh mắt hắn thất thần, cố chấp, thương tổn đến mức ta chẳng nỡ nhìn thêm.
18
Đêm động phòng hoa chúc.
Tiêu Hành không đụng ta.
Kẻ khốn ấy có tin tức riêng, đã biết ta không còn trong trắng.
Nhưng hắn không biết…
Tin ấy là do chính ta cố tình để người ta truyền ra.
Hắn tưởng mình ghét dơ bẩn của ta.
Nhưng đâu hay, ta mới là kẻ thấy hắn ghê tởm.
“Hoài Nguyệt! nhỏ đến lớn, ta đối xử với nàng không tệ, sao nàng phải trái ý ta?”
“Ta ngoan ngoãn , Hầu gia vẫn chưa vừa lòng sao?”
Tiêu Hành tức đến bật cười, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo: “Kẻ đó là ai?」
Ta lười biếng đếm ngón , cười nhạt: “Mặt khách từng qua công chúa nhiều lắm, biết ai?”
Tên khốn sững sờ.
sắc mặt xanh mét, dường như đỉnh đầu bốc khói xanh…
Ván này, ta thắng.
19
đó trở , ta và hắn đạt một “ăn ý”.
Trước mặt người ngoài thì ân ái hòa hợp.
lưng thì nước giếng không phạm nước sông.
Ở gần kẻ khốn ấy quả nhiên có lợi…
Ta bí mật thu thập vô số chứng , còn lôi kéo được vài thân vương hoàng thất.
Một công, có nhổ tận gốc họ Tiêu!
Chỉ tiếc…
Cuối cùng, ta vẫn thua.
Hoàng họ Tiêu phát hiện ra mưu đồ của ta.
Ta chết dưới kiếm của kẻ khốn đó.
Công cốc! Uất hận!
Buồn cười thay…
giết ta, hắn ta lại đau đớn hơn cả ta.
Ánh mắt trĩu nặng, viền đỏ hoe, bộ dạng bi thương khôn tả.
Hắn ta còn biết khóc cơ đấy.
Thật nực cười!
Tiêu Hành lặp lặp lại mà : “Tại sao? Sao nàng không chịu ngu ngốc một chút? Sao không ngoan ngoãn ở bên ta như trước? Sao? Nàng không thấy lòng ta có nàng sao? Tại sao? Hoài Nguyệt, nàng nhất định phải ép ta giết nàng mới được sao?!”
Ta im lặng.
Cái đồ ngu này, hắn tưởng ta là “Mười vạn câu vì sao” à?
20
Nhưng ta vẫn mỉa mai đáp lại: “Bởi vì, mẫu phi và đệ đệ ta đã từng rất ngoan, rất ngốc. Nhưng bọn họ, vẫn chết đấy thôi.”
21
Khoảnh khắc lưỡi kiếm cắt ngang cổ.
Ta lại nhớ đến mẫu phi hiền .
Và đứa em trai giọng ngọt mềm.
Nhưng trước nhắm mắt,
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu ta…
Là nỗi nhớ điên dại người có đôi mắt như họa, từng gọi ta là “tiểu nữ”.
Nghe .
Gần đây hắn liều mạng, bất chấp tính mạng, đang cố leo lên chức quyền tương.
Ngốc quá thôi.
22
Kỷ Tử Dạ à.
Kiếp , ta sẽ không nữ nữa.
Ta sẽ bước đến trước mặt chàng trong sạch, tiểu tiên nữ của chàng, được không?
……
Nhưng, đời trái ngang.
Ta chẳng có kiếp .
Ta đã ma.
23
Ký ức còn sống từng màn lướt qua.
Tiêu Hành và hoàng họ Tiêu dốc sức hủy hết chứng ta thu thập.
Nhưng chúng không biết, những chứng ấy ở đâu.
Vì thế, lũ súc sinh đó đốt trụi cung điện ta từng ở…
Mọi thứ của ta, hóa tro bụi.
Ngay cả y phục thân cận chẳng còn sót.
Nhà họ Tiêu, quả thật toàn một lũ thất đức!
đó, ta đã ma suốt bảy năm.
Những chi tiết chết, thật ra đã dần mờ nhạt.
Nhưng ta theo Kỷ Tử Dạ cung, lại thấy Tiêu Hành.
Tất cả ký ức, sống lại.
Kẻ giết ta vẫn còn, họ Tiêu vẫn chưa diệt, ta sao có đầu thai?