Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Khoảnh khắc sợi xích sắt bị cắt đứt, phát ra tiếng động nặng nề và chói tai.
Âm thanh đó như một chiếc chìa khóa han gỉ, đâm mạnh vào linh hồn tôi đã bị chôn vùi suốt hai mươi năm.
Tôi thậm chí chưa kịp cảm nhận đau như gãy xương, đã bị con trai tôi – Lý Mục – kéo mạnh từ dưới đất dậy.
Gương mặt vẫn còn nét thiếu niên của nó, trong căn lều tranh tăm tối, phản chiếu ánh lửa từ ngoài vọng vào, bình tĩnh đến đáng sợ.
“Mẹ, mau chạy !”
Giọng nó hạ rất thấp, không hề run rẩy, như thể chỉ đang “Hôm nay trời đẹp”.
Tôi loạng choạng, bị nó đẩy kéo ra khỏi cánh cửa gỗ mà suốt hai mươi năm , tôi chỉ được ra chứ không được vào.
Không khí tự do mang theo mùi cỏ và bùn đất tràn vào phổi tôi, khiến tôi ho sặc sụa.
Còn bên ngoài, đã không còn là địa ngục quen thuộc nữa.
Lửa!
Ngọn lửa cao ngất bốc lên từ trung tâm làng, nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm.
Khói đặc cuồn cuộn xen lẫn tiếng nổ lách tách, cùng với tiếng hét kinh hoàng và tiếng người hoảng chạy tán , hòa thành một bản nhạc tận thế.
“Cháy rồi! Kho cháy rồi!”
“Mau cứu hỏa!”
Tôi đứng chết trân, toàn thân toát.
“Chạy !” – Lý Mục từ phía sau đẩy tôi một cú thật mạnh, sức lực lớn đến nỗi suýt khiến tôi ngã nhào.
Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể lại phản ứng tiên.
Chạy!
Chữ đó như sắt nung đỏ, in sâu vào linh hồn tôi, là ý niệm duy nhất trong suốt hai mươi năm sống dở chết dở này.
Tôi hít một hơi, chân trần lao về phía con đường núi duy nhất dẫn ra ngoài.
Chiếc xiềng bị cưa rách chân giống như một miệng sắt há to, mỗi bước chạy là một cắn xé vào da thịt tôi, máu me be bét.
đau từ lòng bàn chân dội thẳng lên đến đỉnh đầu, tôi không dám dừng, một bước không dám dừng.
Phía sau, tiếng gào giận dữ của Lý Mãn Thương xé tan tiếng ồn, như quỷ dữ đòi mạng.
“Thẩm Thanh! Con điên kia chạy rồi! Bắt nó!”
“Tất cả bắt nó cho tao! Tao sẽ đánh gãy chân nó!”
Tim tôi đập thình thịch, tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi họng.
Tia đèn pin quét trong khu rừng tối om, có mấy ánh sáng lướt ngang bụi ngay đầu tôi.
Tôi bịt chặt miệng, co người trong bụi cỏ cao ngang đầu người, đến thở không dám.
Sương làm ướt tóc và quần áo mỏng manh của tôi, gió núi căm làm tôi run lẩy bẩy.
Là sợ hãi, là kích động.
Hai mươi năm rồi, đầu tiên tôi cảm nhận sự hồi hộp sát ranh giới sống chết, là đầu tiên, tôi ngửi mùi vị của hy vọng.
Tiếng đuổi bắt càng lúc càng gần, tim tôi muốn vỡ tung.
Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp bị phát , hình ảnh con trai quỳ gối mặt tôi bỗng vụt trong đầu.
Đôi đen thẫm của nó, bình tĩnh mà điên cuồng.
“Mẹ, bọn họ đuổi không kịp mẹ đâu.”
“Con đã phá cầu treo dẫn ra ngoài rồi, mẹ đường nhỏ, chỉ mẹ mới biết con đường đó.”
Con đường đó…
Đầu tôi như nổ tung một tiếng “ầm”.
Đúng vậy, có một con đường.
Đó là hai mươi năm , khi tôi mới bị bắt cóc đến đây, rồi lại bị bắt về, bị Lý Mãn Thương dùng roi mây đánh gần chết, bắt tôi lên sau núi chặt củi nơi vách hiểm trở.
Hắn , tôi ngày ngày nhìn đường chết, dập tắt mọi ý định thoát.
hắn không biết, những ngày tháng đó, tôi đã ghi tạc từng tảng , từng gốc nơi vách đó vào trong đầu.
Tôi phát một lối nhỏ bị dây leo và vụn che khuất, chỉ đủ cho một người chui , dẫn đến phía bên kia thung lũng.
Đó là con đường chết của tôi, là con đường sống.
Đám người truy đuổi bất ngờ rối .
“Cứu hỏa ! Kho cháy rồi! Đó là mạng sống cả làng!” – Một giọng khản đặc hét lên.
“Bắt một con đàn bà còn quan trọng hơn kho à!” – Lý Mãn Thương tức điên phản bác.
“Chát!” – Một bạt tai vang dội.
“Đồ ngu! Đó là thực cả làng dựa vào vượt mùa đông! Mày muốn mọi người chết đói chung với mày sao!” Giọng trưởng thôn mang theo uy nghi không thể cãi.
Lực lượng truy bắt lập tức bị phân tán.
Phần lớn người quay đầu chạy về phía làng, chỉ còn lác đác vài người họ hàng nhà họ Lý vẫn còn chửi bới om sòm mà lục tung núi rừng.
Tôi nằm rạp nền đất như băng, sau nhịp tim điên cuồng là một làn hơi của sợ hãi chạy dọc sống lưng.
Con trai tôi.
Đứa con trai ít , hướng nội, ngoan ngoãn của tôi.
Ngọn lửa nó đốt, không phải tiện tay mà đốt.
Nó đốt là kho của cả làng, là mạng sống của tất cả bọn họ.
Nó dùng cả mạng sống một làng, đổi cơ hội tôi chạy thoát.
Vây Ngụy cứu Triệu.
Từ ngữ mà tôi chỉ từng trong giáo trình đại học, lại được con trai mười tám tuổi của tôi dùng một cách bi tráng và chính xác đến tàn nhẫn như thế thực .
Đây không phải một hành động bốc đồng cứu người.
Đây là một trận chiến đã được lên kế hoạch từ lâu.
Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, bản năng sinh tồn nghiền nát mọi nỗi sợ.
Tôi nén đau nhức xuyên thấu xương ở chân, xác định phương hướng, dựa vào ký ức khắc sâu trong xương tủy suốt hai mươi năm mà lao về phía vách .
Đêm nay, sau lưng là địa ngục thiêu rụi tất cả, mặt là nhân gian chưa biết là sinh hay tử.
02
Tôi lăn xuống từ con dốc dựng đứng phủ đầy rêu vào lúc trời tờ mờ sáng.
Toàn thân đầy những vết rạch do cành và vụn gây ra, vết thương nặng nhất vẫn là ở chân; nửa đoạn xích như mọc liền với thịt, mỗi cử động đều đau đến mức khiến tôi tối sầm .
Tôi nằm nền đất , thở hổn hển từng hơi lớn, nhìn ánh trắng bạc nơi đường chân trời phía đông, cảm mình như một con cá mắc cạn, sắp chết đến nơi.
Một chiếc xe tải cũ kỹ dừng lại bên cạnh tôi.
Tài xế là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, ông ta thò đầu ra, bộ dạng như ma quỷ của tôi liền giật mình.
“Cô em, cô… sao thế này?”
Tôi há miệng, họng khô rát đến mức không phát ra được âm thanh nào.
tôi đáng thương đến vậy, cuối cùng ông ta động lòng trắc ẩn, đỡ tôi lên xe và đưa tôi đến trạm y tế nhỏ dưới trấn.
Bác sĩ của trạm y tế là một cô gái trẻ. Cô ấy nhìn xiềng sắt dữ tợn chân tôi, ánh lập tức trở nên kinh nghi và phòng bị.
“ ơi, vết thương này của … cần phải công an.” Cô rồi đưa tay định điện thoại bàn.
“Đừng!” Tôi gần như hét lên.
Não tôi quay cuồng trong hoảng tột độ.
công an?
Tôi gì ?
Tôi tên gì? Thẩm Thanh.
Số căn cước? Tôi quên rồi.
Nhà ở đâu? Hai mươi năm học đại học ở thành phố Ninh.
Ai sẽ tin?
Họ chỉ coi tôi là kẻ điên viện tâm thần, hoặc còn tệ hơn — đưa tôi trả lại địa ngục mà tôi ra.
Tôi không thể mạo hiểm.
“Đừng công an!” Tôi túm chặt tay cô ấy, ánh tán , bắt đầu năng lảm nhảm, “Tôi bị điên, tôi khỏi nhà, tôi không muốn bị bắt về đâu, họ đánh tôi, họ nhốt tôi lại!”
tôi bắt chước bộ dạng của người đàn bà thực sự điên trong làng, cười ngớ ngẩn, chảy dãi, đầu đập tường.
Bác sĩ trẻ bị tôi dọa đến ngẩn ra, nhìn vết thương đầy người tôi, trong dần lên thương hại và bất lực.
Cuối cùng cô vẫn không công an, chỉ giúp tôi xử lý sơ vết thương; rồi dùng kìm thép cỡ lớn, vắt kiệt sức mới cắt được đoạn xiềng đã theo tôi suốt hai mươi năm.
“ ơi, còn nhớ số điện thoại của người thân không? Con giúp liên lạc.”
Tôi lắc đầu ngơ ngác, tiếp tục giả vờ điên.
Cô thở dài, đưa tôi một trăm tệ và hai bánh bao rồi bảo tôi rời .
Tôi mặc bộ quần áo rách nát từ khi chạy ra khỏi núi, bước con phố nhỏ của trấn.
Xe cộ vụt , âm nhạc ồn ã từ các cửa hàng ven đường, và những chiếc hộp nhỏ phát sáng trong tay người lại…
Tất cả đều xa lạ, mới mẻ, và đáng sợ đến thấu xương.
Tôi như kẻ ngoài hành tinh bị quẳng xuống thế giới loài người, chẳng hợp với bất cứ thứ gì.
Hai mươi năm, thế giới bên ngoài đã đổi thay long trời lở đất.
Tôi sờ túi áo trống rỗng, một tuyệt vọng khổng lồ nuốt chửng tôi.
Tôi chạy được rồi, rồi sao nữa?
Tôi phải đâu? Tôi làm được gì?