Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Xuyên vào một bộ truyện tu tiên, ta chỉ là kẻ pháo hôi vô danh tiểu tốt, vì am hiểu cốt truyện mà âm thầm bảo toàn cái mạng nhỏ này.

Mạng ta chẳng đáng giá bao nhiêu, sống chết đều không ảnh hưởng đến mạch truyện.

Cứ thế năm mươi năm trôi qua, phản diện rốt cuộc bị đám chính đạo anh hùng đánh bại. Không hiểu vì sao, hắn lại ngã xuống đúng ngọn núi mà ta thường xuyên tới hái thuốc.

Ngày hôm ấy mưa phùn rả rích, trời đất ẩm ướt, rất thích hợp để hái nấm. Ta mang theo chiếc giỏ nhỏ, dự định tìm ít nấm linh chi mọc dại để về nấu lẩu.

Ta biết một nơi bí mật, linh chi ở đó vừa to vừa mọng nước, hương vị thơm ngon, lại còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Lúc đi ngang một gốc cổ thụ, ta bỗng nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ. Ngước mắt nhìn qua, liền trông thấy một người đang dựa nghiêng trên thân cây, toàn thân phủ đầy huyết khí tanh nồng.

Mưa bụi lất phất, tí tách rơi xuống mái tóc và vai hắn, ướt nhẹp trông hệt như một thuỷ quỷ vừa từ sông sâu bò lên, diễm lệ đến chói mắt. Đôi mắt hắn lóe lên ánh nước, trong đó đầy vẻ không cam tâm, vừa thấy bóng người liền gắt gao khóa chặt lấy ta.

“Cứu ta…” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, truyền vào tai ta tựa một tia sét nhỏ khiến lòng ta bất giác run lên.

Ta không hề biết hắn chính là đại phản diện, chỉ nghĩ đây hẳn là một đạo hữu xấu số nào đó mà thôi.

Cái lòng thương hại chẳng đáng giá lại dâng lên, ta không nhịn được bước tới, đỡ hắn dậy rồi cho hắn ăn một viên đan dược.

Hắn dường như cực kỳ khát vọng sinh tồn, vội nuốt đan dược cùng với máu trong miệng xuống bụng, sau đó kiệt sức ngã vào lòng ta.

Bàn tay ta bị hắn vô tình đè dưới má, hơi thở nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay khiến ta có chút không tự nhiên, vội rụt nhẹ lại.

Ngón tay vô tình lướt qua môi hắn.

Mềm mại đến vậy… xúc cảm kỳ lạ khó tả vô cùng.

Nhưng lợi dụng lúc người ta hôn mê mà chạm vào môi người ta thì càng kỳ quái hơn nữa, thôi thì ta vẫn cố đè xuống sự rạo rực trong lòng.

Ta mang hắn về nhà chăm sóc kỹ càng. Vết kiếm thương sâu đến lộ cả xương, mỗi lần vừa có dấu hiệu lành lại, đều sẽ bị kiếm ý còn sót lại hung hăng xé toạc lần nữa.

Máu tươi ào ào tuôn ra, hắn nằm bất động trên giường, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là sắc mặt dữ tợn, như mang trong lòng mối thù sâu tựa biển.

Ấy vậy mà dáng vẻ hắn khi đó… vẫn cứ đẹp tới mức chấn động tâm thần, tựa một bộ yêu thi mỹ lệ đoạt hồn người ta.

Ta thường nghĩ, nếu khuôn mặt hắn bị thương, có lẽ ta chẳng còn dư thừa lòng tốt như vậy nữa.

Nhưng khổ nỗi, gương mặt chết người ấy vẫn vẹn nguyên. Mỗi lần hắn khẽ liếc mắt nhìn ta, nhẹ nhàng buông một câu cảm tạ, ta lại vui vẻ tiếp tục đem bạc ra đổ vào chữa trị cho hắn.

Cứ thế cố chấp mà giành giật từng hơi thở, chống đỡ suốt hai tháng trời, kiếm ý trên vết thương mới dần dần tiêu tan, thương tích vốn chí mạng kia rốt cuộc cũng bắt đầu khép miệng.

Nếu đổi lại là ta phải chịu một kiếm như vậy, chỉ e sớm đã chẳng còn thiết tha gì cuộc đời này nữa. Vậy mà hắn lại kiên trì đến tận bây giờ.

Người như thế, làm việc gì chắc chắn cũng sẽ thành công.

Hắn nói với ta rằng hắn tên Trương Tam, ta nghi ngờ đây là tên giả. Một người dung mạo như vậy, khí thế bức người như vậy, sao có thể mang cái tên Trương Tam cho được?

Qua loa quá mức rồi, nhưng hắn không muốn nói, ta cũng chẳng cưỡng ép.

Cứ thế từng chút một, ta nuôi dưỡng hắn đến lúc lành hẳn.

Hắn tu vi giờ đã mất hết, dẫu vết thương khỏi rồi cũng chỉ là một kẻ phế nhân. Ta tuy chỉ đạt đến Kim Đan kỳ, nhưng vẫn có thể dễ dàng nắm hắn trong lòng bàn tay.

Việc chẻ củi đun lửa, nuôi gà nuôi vịt, dọn dẹp nhà cửa, ta đều trút hết lên đầu hắn.

Hắn ngoan ngoãn vô cùng, không biết làm cũng cam lòng học thử, dần dà làm càng ngày càng thuận tay. Mỗi lần thấy hắn cởi trần đứng dưới trời nắng gắt mà bổ củi, gương mặt tuấn mỹ ấy sáng lên lấp lánh.

Giọt mồ hôi từ trên mặt hắn lăn xuống, nhỏ giọt lên cơ ngực săn chắc, rồi lại theo rãnh bụng hoàn mỹ mà chậm rãi chảy xuống, cuối cùng biến mất bên dưới thắt lưng buộc chặt.

Ta lén lút nhìn trộm, bất giác nuốt khan một ngụm nước miếng.

Ai ngờ đúng lúc ấy, hắn bỗng quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt thoáng qua chút ý vị dụ hoặc, nhưng lại chẳng nói gì, chỉ im lặng tiếp tục chẻ củi.

Ta ngẩn người. Sau lần đó, mỗi khi ta len lén muốn nắm tay hắn, hoặc cố ý chạm vào vòng eo thon gọn kia, hắn rõ ràng phát hiện, nhưng chưa từng né tránh.

Thế rồi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra…

Trời mới biết ta đã cố nhẫn nhịn vất vả thế nào. Trước đây mỗi lần thay thuốc, ngón tay vô ý lướt qua bụng hắn, cảm nhận từng múi cơ căng lên vì đau đớn, thật sự quá mê người, cảnh tượng ấy khiến ta mặt đỏ tim run.

Cơ ngực hắn lại rắn chắc, đầy đặn đến thế, biểu tình cố nén đau đớn ấy lại càng khiến ta tim đập chân run, suýt thì đứng không vững.

Mấy lần thay thuốc, ta còn vô thức chảy máu mũi, để hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Cuối cùng hôm nay cũng có thể…

Hắn nằm ngoan ngoãn trên giường để ta mặc sức vuốt ve trêu chọc, bỗng nhiên mở miệng nói một câu:

“Ta muốn đến thành Bình Sơn.”

Hả? Ta ngạc nhiên ngẩng đầu từ trong lồng ngực rắn chắc của hắn.

Thành Bình Sơn chính là nơi long xà hỗn tạp, tam đạo tụ hội, ta chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, lại dẫn theo một người phàm yếu ớt như hắn, chẳng phải là muốn chết sao?

Thấy ta do dự không đáp, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi ta, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua vành tai, nhẹ nhàng ngậm lấy cắn cắn, dịu dàng nỉ non:

“Có được không…?”

Cửa lòng ta trong phút chốc hoàn toàn tan vỡ, nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn nhắc nhở phải biết tiếc mạng. Ấy vậy mà hắn càng ra sức lấy lòng, môi lưỡi tựa như loại thuốc mê cực phẩm, khiến ta cuối cùng lại…

Kỹ thuật của hắn thật ra cũng chẳng thuần thục gì, thậm chí đôi lúc còn vô tình cắn đau ta. Nhưng hắn học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khiến ta ngất ngây, đưa ta lên tận…

Đêm hôm ấy, lần đầu tiên ta hiểu rõ cái gọi là “sắc thụ hồn dữ”, hắn muốn gì, ta đều chỉ có thể ngốc nghếch mà gật đầu.

Lần đầu tiên trải qua chuyện tình ái, ta hoàn toàn chìm đắm, chẳng còn lối thoát.

Nhưng kỳ lạ là, hắn không mấy khi để ta chạm vào cơ thể mình, đặc biệt ở nơi nào đó, tựa như vùng cấm địa. Hắn đã nguyện cúi đầu làm loại chuyện ấy cho ta rồi, vậy mà còn có chỗ không cho phép ta động vào sao?

Ta không phục, liền dùng dây Thừng Trói Tiên trói chặt hắn, ép buộc hắn một phen.

Cảm giác lần này phải nói thế nào đây…

Hắn lộ ra vẻ mặt nhục nhã hơn hẳn lúc trước, đôi mắt đẹp đẽ mở lớn, con ngươi co chặt, đến thời khắc cuối cùng thì dường như cam chịu buông bỏ, giống như có thứ gì đó trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ.

Đến khi tỉnh táo lại, ánh mắt hắn trở nên vô cùng hung dữ, căm phẫn trừng ta, khiến ta hoảng sợ đến mức theo bản năng tát cho hắn hai cái.

Bị đánh bất ngờ, hắn nhất thời ngơ ngác, rồi bỗng tự giễu cười khẽ, trong mắt ánh lên lệ quang, hai bên má vì bị tát mà đỏ ửng một mảnh.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, lòng ta không khỏi mềm nhũn.

Bàn tay ta nhẹ nhàng áp lên má hắn, vuốt ve an ủi: “Được rồi mà… Không phải lúc đầu chàng cũng rất thuận theo sao? Đừng mất hứng như vậy, ta dẫn chàng đi Bình Sơn là được.”

Cuối cùng hắn cũng từ bỏ chống cự, nhắm mắt cam chịu để ta tiếp tục trêu đùa.

Đến lúc cao trào, hắn nghiến răng cố gắng nhẫn nhịn, mắt ngấn lệ mờ mịt, miệng mơ hồ van nài: “Không được… sẽ mang thai mất…”

Sợi dây tơ hồng siết chặt, để lại trên cổ tay hắn những vệt hằn sâu.

“Sẽ không đâu.” Ta đã sớm chặt đứt Xích Long*, sao có thể khiến hắn mang thai được chứ.

Ngoan nào bảo bối, để ta thương yêu chàng thêm chút nữa.

(*) Xích Long: ẩn dụ cổ trang chỉ việc tuyệt dục hoặc đã đoạn tuyệt khả năng sinh dục.

2.

Sau hôm ấy, hắn buồn bực hồi lâu không thèm để ý đến ta. Ta thì ngược lại, lòng vui như mở hội, sắp xếp hành lý, chuẩn bị lên đường.

“Ta có một chú lừa nhỏ, chẳng bao giờ ta cưỡi~ Bỗng một hôm lòng nổi hứng, cưỡi nó ra phố chơi~”

Hắn thân hình cao lớn, vẻ mặt đầy bất mãn, bị ta kéo lên con lừa nhỏ. Có vẻ hắn thực sự không chịu nổi tiếng ca như ma âm xuyên tai của ta, cuối cùng đưa tay ra bịt miệng ta lại:

“Nàng nói ai là lừa đó?”

Hả? Gì mà ai là lừa chứ?

Không đúng, vì sao hắn lại tự liên tưởng mình với con lừa nhỏ đáng yêu của ta?

“Chàng đừng quá tự ti như thế chứ, rõ ràng ta hát về Tiểu Hôi mà.”

Con lừa Tiểu Hôi của ta tinh thần sung mãn, chở hai người nhẹ nhàng chẳng hề tốn sức, bước chân còn vui vẻ chạy lon ton.

Thấy ta ngừng hát, nó còn cố tình hí lên thúc giục. Ta xoa xoa đầu nó, lại vui vẻ ngân nga.

Cứ thế, chúng ta vừa đi vừa nghỉ, nhờ bí quyết sống dai của ta mà thuận lợi vượt qua biết bao hiểm cảnh.

Càng gần đến đích, hắn càng tỏ ra nóng lòng, tuy mặt ngoài không nhìn ra manh mối, nhưng cứ hễ căng thẳng là hắn lại xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

Một chiếc nhẫn trữ vật thượng phẩm, đáng tiếc tu vi của hắn hoàn toàn tiêu tan, không thể mở ra được. Hắn trước đây tuyệt đối từng là một nhân vật phi thường lợi hại.

Ta bỗng nhiên có chút bất an. Mặc dù ta là ân nhân cứu mạng hắn, nhưng cũng đâu thể chắc chắn rằng hắn không phải là kẻ ác nhân.

Huống hồ, dù đã cùng hắn làm chuyện thân mật, ta thực chẳng tự tin hắn sẽ vì một lần chung đụng da thịt ấy mà ưu ái ta thêm chút nào đâu.

Vì vậy, ta âm thầm chuẩn bị sẵn kế hoạch đào thoát. Hắn muốn tới Bình Sơn, tám phần là để gây dựng lại thế lực, nếu tình hình không ổn, ta lập tức bỏ của chạy lấy người.

Dù sao cũng đã tính tới trường hợp xấu nhất rồi, nhưng ta vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, biết đâu hắn còn chút lương tâm, sẽ ban thưởng cho ta ít đồ quý giá thì sao.

Ấy hê hê hê hê…

Gần tới Bình Sơn, hắn chọn đi cửa đông, tốt thôi, hắn quen đường quen lối.

Nhưng không ngờ, vừa tới bên một gốc cổ thụ sát cạnh cổng đông, hắn liền dừng chân. Cây này mọc xiêu xiêu vẹo vẹo, nhờ bóng đen âm u của tường thành, càng toát lên vẻ quỷ dị.

Tùy chỉnh
Danh sách chương