Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở .
Là do nó, do chính tôi.
Sao nó có thể thân mật với tôi như vậy?
Càng đáng hơn, sao tôi lại không lập tức đẩy nó ra, thậm chí còn điên cuồng rung động.
Nó mới 17 tuổi thôi mà.
Tôi đúng là phát điên rồi.
Khó khăn lắm mới đựng đến 8 giờ sáng, đợi nó đi học rồi tôi mới dám bước ra ngoài.
Kết quả vừa ra, đã thấy nó ngồi ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tôi.
Nó trông mệt mỏi, chắc cũng cả đêm không .
“Sao còn đi học?” – tôi cố ý lờ đi chuyện qua.
“Một lát nữa.” – Nó nhìn tôi, “Chị ổn chứ?”
“Tôi ổn, em mau đi học đi.” – tôi giục nó.
Nó vẫn nhìn tôi không yên tâm:
“Chuyện qua…”
“Chuyện qua coi như từng xảy ra, vậy đi.” – tôi ngắt lời, “Em say rồi, không tỉnh táo, tôi hiểu, ai chẳng có lúc say chứ.”
Nó nhìn tôi một lúc lâu, xách cặp đứng dậy đi ra cửa, bước tới đó lại dừng lại.
“Tôi không say.”
Rồi xoay người bỏ đi.
Tôi: !
Cái thằng nhóc chết tiệt này, thang đã đưa tận chân mà không bước xuống.
Nó có ý gì chứ?
Cả hôm đó tôi chỉ quanh quẩn trong nhà, bất an không yên.
cùng không nổi, tôi gọi cho Trương Vũ.
“Tớ đã nói rồi, nó thích cậu, cậu còn không tin.”
“Nó ràng ghét tớ mà, mới tới không phải còn đốt hành lý của tớ sao, cậu quên rồi à?”
“Học sinh cấp ba thích một người chẳng phải như vậy sao? Ban đầu cố tình đối đầu để gây chú ý, sau đó liên tục chọc tức cậu, thử thách cậu. Một khi nó bắt đầu nhượng bộ, tức là đã rơi vào điên cuồng rồi.”
“Cậu giỏi phân tích thế, sao vẫn còn độc thân?” – tôi hỏi.
“Phùng Khinh Khinh, cậu đúng là chỉ thích đâm vào chỗ đau! Tớ độc thân là vì tớ chỉ nhìn thấu được học sinh cấp ba thôi, còn đàn ông trưởng thành thì quá cáo già, tớ cũng chẳng hiểu nổi.”
Học thuyết tình yêu kỳ lạ của ấy, tôi thật sự không hiểu.
Cúp máy xong, tôi nhớ lại cái “mẹo vặt” mà ấy bày ra:
“Nếu muốn nó chết tâm, thì hãy đi tìm một người đàn ông khác. Thích của trẻ con đến nhanh mà đi cũng nhanh.”
Ý tưởng này quả thật .
Vấn đề là… tôi đi để tìm đàn ông đây?
Đang nghĩ vậy thì Phó Cảnh lại gọi, bảo tôi đến trường một chuyến.
22
“Gần đây Lý Tử Dạ đột nhiên thích học, thành tích cũng tiến bộ không ít.”
“Vậy thì quá rồi.”
“Là chuyện , nhưng tâm trạng của nó trông sa sút. Một người mà thay đổi đột ngột như vậy, tôi lo là trong nhà xảy ra biến cố gì.” Phó Cảnh dừng lại, nhìn tôi: “Thanh thiếu niên dễ nhất là nảy sinh vấn đề tâm lý, phụ huynh phải chú ý.”
Vấn đề tâm lý?
Tâm trạng sa sút?
Tôi nhớ lại dạo này, đúng là mỗi nó về nhà trông không được khoẻ, tinh thần không ổn định.
Ban đầu tôi tưởng là học nhiều mệt, sau lại nghĩ là yêu đương mệt tim mệt óc, nào ngờ lại là tâm lý có vấn đề.
Tâm lý nó có thể có vấn đề gì chứ? Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi bỗng giật mình: chẳng lẽ nó thích tôi đến mức quá điên cuồng, mới thành ra như vậy?
Xong rồi!
Xem ra chuyện để nó buông bỏ, phải làm ngay lập tức!
“Được, tôi sẽ về nói chuyện với nó thật tử tế.”
Tôi xách túi chuẩn đi thì—
“Phùng Khinh Khinh.” Phó Cảnh gọi tôi lại.
“Hửm?” Tôi quay đầu nhìn anh ta.
“Hôm đó tôi về , đã đến thăm bố cậu.”
Bố tôi?
Tim tôi nhói một cái.
Tính ra, tôi đã nửa năm nay gặp ông rồi.
Từ khi tôi cố chấp đòi gả cho lão già kia, ông tức đuổi tôi ra khỏi nhà.
“Ông ấy dạo này thế nào?” Tôi thấy sống mũi cay cay.
“Bệnh tình khá hơn nhiều, em trai cậu thi đỗ trường trung học ở thành phố, mẹ cậu hiện đang bán rau ngoài chợ, cuộc sống tạm ổn. Chỉ là…” Anh ta dừng một chút, “Bọn họ nhớ cậu.”
Trong khoảnh khắc, nước mắt dâng tràn nơi hốc mắt, tôi phải hít mạnh một hơi mới không bật khóc ngay chỗ.
“Thế thì rồi.”
“Bố cậu lúc bệnh cần tiền, sao cậu không nói với tôi?” Anh ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.
“ sao tôi phải nói cho anh biết?” – tôi hỏi ngược lại.
Trong đoạn tình cảm này, tôi đã đủ thấp hèn rồi. Anh còn đòi chia , lẽ nào tôi còn phải nói với anh rằng tôi cần tiền, van anh giúp đỡ sao?
Anh đã dẫm tôi xuống bùn, chẳng lẽ còn muốn dẫm cả gia đình tôi xuống bùn nữa à?
Tôi làm không được.
“Vậy , em không cho tôi giúp, mà lại tuỳ tiện tìm một ông già để gả cho? Em không thấy mình quá bốc đồng sao?” – giọng anh ta có chút tức .
“ sao tôi không thể gả cho ông già? Phó Cảnh, tôi dựa vào chính mình để kiếm tiền, dựa vào chính mình mà sống, không phải chính anh nói sao? Không có anh tôi vẫn có thể sống tiếp. Người khác có thể mắng tôi hám giàu hám sang, nhưng duy nhất anh thì không được. Anh không có tư cách.”
Anh ta lặng lẽ nhìn tôi, thật lâu sau mới thốt ra một câu:
“ lỗi.”
“Không sao.” – tôi lau đi nước mắt, gắng nở một nụ cười.
Tất cả đã qua rồi.
Anh nói lời lỗi, thì những năm tháng si mê vô vọng, những dằn vặt và đau lòng cũng coi như đã khép lại.
“ tuần này tôi sẽ về , em có muốn đi cùng không?” – anh nhìn tôi hỏi.
“Được.”
23
Thật ra tôi đã sớm muốn về rồi.
Tôi thừa nhận là mình hèn nhát, không dám tự đối mặt.
Phó Cảnh muốn về, tiện đường thì tôi cũng theo về thôi, chẳng có gì.
Chỉ là, đường về , tôi vẫn còn do dự không biết có nói với Lý Tử Dạ rằng tôi sẽ về nhà một chuyến.
cùng, tôi vẫn chẳng nói gì cả.
Ánh mắt đầu tiên bố nhìn tôi, vẫn là vẻ nghiêm khắc như xưa.
Giống hệt như hồi nhỏ tôi thi kém, ông nhìn tôi bằng cái ánh mắt y chang vậy.
“Về làm gì? Không phải mày giỏi lắm sao, nói là cả đời này sẽ không quay về nhà này nữa?”
“Từ bao giờ con nói vậy chứ? Làm sao con nỡ rời xa bố già này được?” Tôi chạy tới ôm cổ bố.
Tôi thấy mắt ông ươn ướt.
Mẹ tôi ở bên cạnh cũng khóc không ngừng.
“Chị, lần này em thi được hạng nhất lớp.” – em trai tôi cầm bài kiểm tra đưa cho tôi xem.
“Đỉnh quá! Đập chị ngã ngay bãi cát rồi đó.” Tôi lén mua cho nó mấy cái skin game Vương Giả Vinh Diệu, nó cười hớn hở như thằng ngốc.
Trong bữa cơm , mẹ kéo tôi qua:
“Phó Cảnh sao không đến, gọi nó qua ăn cơm đi.”
“Gọi anh ta làm gì?”
“Con bé này, thích nó bao nhiêu năm nay, còn chối miệng.” Mẹ nhéo tôi một cái, “Lần mẹ thăm dò rồi, nó vẫn còn độc thân. Lần này về nước cũng vì con đó. Con với ông già kia cũng có đăng ký, không tính là kết hôn.”
“Đừng bướng bỉnh nữa, lần này hai đứa về rồi, định chuyện này đi, bố mẹ mới yên tâm.”
Nghe mẹ nói, trong đầu tôi lại thoáng hiện hình ảnh Lý Tử Dạ.
Nếu tôi và Phó Cảnh đính hôn, thì cậu ấy thật sự sẽ chỉ còn lại một mình.
Xong rồi, tôi nhiễm độc rồi, sao lại nghĩ đến cậu ta chứ.
Bữa , mẹ còn cố tình mời Phó Cảnh sang.
Anh ta đến, vẫn ôn nhã, điềm đạm như vậy.
Bố mẹ tôi nhìn thế nào cũng vừa ý anh ta.
Còn tôi lại nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn WeChat nửa tiếng :
“Không ở nhà?”
Đó là tin nhắn của Lý Tử Dạ.
“Ừm, quên nói với cậu, tôi về rồi.” Tôi do dự mãi mới trả lời.
“ ở ? Bao giờ quay lại?”
“ chắc.” Nghĩ một lúc, tôi lại nhắn thêm: “Cậu tự ăn uống đàng hoàng, sớm, buổi nhớ xem sách, được chứ?”
“Có vấn đề.”
Một thằng nhóc 17 tuổi, trong nhà có người giúp việc, có tài xế, thì còn có thể có vấn đề gì được chứ?
“Vậy tôi không quản nữa.”
Tôi dứt khoát tắt màn hình.
“Mày sao không ăn cơm, nhắn tin mãi vậy?” – mẹ tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu mới phát hiện mọi người đang nhìn mình.
“Có chút việc thôi.”
Phó Cảnh nhìn tôi, gương mặt trầm lại, ràng không tin.
“Phó Cảnh, nghe nói nhà cháu có nhiều họ hàng đến, cháu ở có chật không?” – bố tôi hỏi.
“Không sao, cháu có thể tạm sofa một đêm.”
“ tạm gì chứ, nhà còn phòng khách, hồi nhỏ cháu cũng ở nhà mà.” Mẹ tôi giữ anh ta lại qua đêm.
“Em có thấy bất tiện không?” – Phó Cảnh nhìn tôi.
“Mẹ! Giờ còn là hồi nhỏ nữa, tất nhiên là bất tiện rồi.” Tôi không còn kiên nhẫn, dứt khoát từ chối.
Từ bữa tôi đã nhìn ra, bố mẹ muốn gán ghép tôi với Phó Cảnh.
Cái dáng vẻ hạ mình đó, nhìn thôi cũng khiến tôi khó .
Đến lúc này tôi mới nhận ra, thì ra vì tôi thích anh ta, đã mang đến cho bố mẹ nhiều phiền phức đến vậy.
Họ chắc cũng nghĩ rằng, tôi không thể sống thiếu anh ta.
Tôi tự giễu mình mà cười.
Khi Phó Cảnh ra về, bầu không khí ngượng ngập, sắc mặt anh ta cũng khó coi, nhưng tôi chẳng buồn để tâm nữa.
24
Đến hôm sau, thật ra tôi đã hơi muốn quay về rồi.
Lý Tử Dạ vẫn im lặng, không gây ra chuyện gì.
Nhưng chính vì cậu ấy càng im lặng, tôi lại càng thấy bất an.
Thế nhưng bố mẹ tôi không cho đi. Tôi cũng cảm thấy mình nợ họ nhiều, đồng ý ở lại thêm vài hôm.
cùng, tôi gõ cửa nhà Phó Cảnh. Khi thấy tôi đến, anh ta có chút vui mừng.
“Tôi nhờ anh hỏi giúp giáo viên chủ nhiệm xem, mấy hôm nay Lý Tử Dạ có đến trường không?”
Khuôn mặt anh lập tức sa sầm.
“Để tôi gọi điện hỏi thử.”
“Được.”
Một lát sau, anh quay lại nói:
“Có đi học, em không cần lo.”
“Ừ, cảm ơn.”
Tôi vừa định rời đi thì anh bất ngờ giữ lấy tôi.
Theo phản xạ, tôi lập tức rụt về.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại không?” – Anh đứng đó, dáng vẻ cao ngạo, đầy tự tin, như thể tôi sẽ ngay lập tức gào đồng ý.
Tôi sững người.
Nếu tính kỹ, thì đây là lần đầu tiên anh chủ động nói muốn ở bên tôi, cũng là lần đầu tiên anh nhún nhường.
Phải biết rằng, kia mỗi lần cãi vã, cho dù tôi có đến , cùng vẫn là tôi phải dỗ dành anh, phải nhận lỗi, phải cầu anh đừng chia .
Theo ý bố mẹ tôi, lẽ ra tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng—
“Thôi, đừng nữa.” Tôi mỉm cười, từ chối.
“ sao?” Anh kinh ngạc.
“Tôi còn có cả ‘con trai’ rồi, còn bắt đầu cái gì nữa đây?”
“Mẹ em nói, hai người kết hôn. Em ở đó chẳng qua chỉ vì tiền. Nếu em cần tiền, anh hoàn toàn có thể cho em.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy khó hiểu.
Còn tôi thì chỉ bật cười.
Đến bây giờ, anh ta vẫn còn tưởng rằng tôi yêu anh ta đến mức sống chết. Có lẽ trong mắt anh, tôi giống như một con chó, cho tôi một khúc xương là tôi phải ôm lấy mà biết ơn rối rít. Thậm chí, anh ta còn có thể nghi ngờ tôi có vấn đề trong đầu.
“Phó Cảnh, tôi không muốn quay đầu lại nữa.”
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Anh ta ngẩn người, cả cơ thể như mất hồn.
“ lỗi, tôi đã có ‘con trai’, không xứng với anh. Tạm biệt.”
Tôi vừa định quay lưng đi—
“Phùng Khanh Khanh, em không cảm thấy quan hệ giữa em và Lý Tử Dạ có chút méo mó sao?”
“Ý anh là gì?”
“Mối quan hệ của hai người thật sự thuần khiết như em nghĩ ư? Vậy sao mỗi ở trường, thằng bé nhìn tôi như kẻ thù, nhằm vào tôi mà đối nghịch? Vì sao hễ em đến trường tìm tôi, nó liền phát điên?” – Anh ta cười lạnh, ánh mắt châm chọc.
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Những điều này, tôi thật sự không hề biết.
“Rốt cuộc nó coi em là gì, trong lòng em nhất.”
“Phó Cảnh, đầu óc anh mới thật sự dơ bẩn.”
Tôi tức bỏ đi thẳng.
25
Hôm đó, tôi bực.
Bực đến mức nhìn gì cũng thấy ngứa mắt.
Nhưng tôi lại không nói được mình tức cái gì.
Cả đêm lăn qua lộn lại không nổi, cùng tôi gọi điện cho Lý Tử Dạ.
“Alô.”
“Ừ.”
“Muộn thế này sao cậu ?” – Tôi lập tức hối hận. Đã hơn 12 giờ đêm rồi, tôi gọi cho cậu ta làm gì chứ.
“Chẳng phải chị cũng vậy sao.” – Giọng cậu ta như cười tôi.
“Cậu đang ở nhà đúng không?” – Thật ra tôi chỉ muốn chắc chắn, yên tâm là cậu ta ở nhà.
Cậu ta im lặng.
Tôi lập tức bật dậy: “Không lẽ… cậu không ở nhà?”
“Ừ.”
“Thế cậu ở ?” – Tôi gần như hét .
Thằng nhóc này muốn tạo phản chắc, đêm hôm khuya khoắt còn lang thang ngoài đường?
Tôi còn nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng xe cộ ngoài điện thoại.
“Tôi lạc đường.”
lạc? Cậu ta sao có thể lạc?
Chẳng lẽ ai bắt cóc? uống rượu say rồi?
“Gửi định vị cho tôi xem ngay.”
Tôi thoát ra, vội vàng mở định vị WeChat.
Khi nhìn thấy khoảng cách, tôi chết sững.
Cậu ta chỉ cách tôi… 200 mét.
Sét đánh ngang tai.
“Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi đến tìm chị.”
Không khí chùng xuống.
“Đứng yên đó… không đúng, mở định vị trực tiếp đi, tôi qua liền.”
Bên kia, giọng cậu ta cực kỳ ngoan ngoãn: “Được.”
Tôi vội khoác áo, mới nhận ra ngoài trời đang mưa. Vội vơ lấy một cây dù rồi lao ra cửa.
Khi tìm thấy cậu ta, cậu đứng ngay dưới biển báo, cả người ướt như chuột lột.
“Sao không tìm chỗ trú đi?” – Tôi kéo cậu vào dưới ô.
“Chẳng phải chị bảo tôi đứng yên chờ sao.” – Cậu ta mỉm cười.
“Tôi bảo chờ, nhưng có bảo cậu đứng giữa trời mưa, cậu ngốc à?”
“Chị ngốc quá, tôi sợ… chị tìm không thấy.”
Chỉ vì sợ tôi không tìm được, mà thằng nhóc này nửa đêm đứng dưới biển báo to nhất, để mặc mưa xối xuống như một thằng ngốc?
Tôi vốn định mắng cậu ta một trận, nhưng nhìn bộ dạng ấy, lòng tôi lại mềm nhũn.
“Được rồi, tôi đưa cậu đi tìm khách sạn nghỉ.”
Tôi nói: “Tôi không quen ở khách sạn.”
“Thế phải làm sao, chẳng lẽ cậu đến nhà tôi à?”
Cậu ta im lặng.
Cái dáng vẻ đáng thương ấy, thật sự khiến người ta mềm lòng.
“Thôi được, đi thôi, về nhà tôi. Nhà tôi còn một phòng khách.”
Tôi lén lút đưa cậu về, bố mẹ đã , tôi dẫn thẳng cậu vào phòng khách, định để sáng mai giải thích.
Kết quả, vừa bước vào phòng, cậu ta đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Cả người tôi run : “Lý Tử Dạ!”
Tôi muốn gỡ ra, nhưng cậu ta lại siết càng chặt.
“Nếu tôi không đến tìm chị, thì có phải cả đời này chị sẽ không quay về nữa không?”
Cằm cậu ta tựa vai tôi, giọng khàn khàn.
“Không phải vậy… cậu buông ra đi…” – Tôi không dám nói to, sợ làm bố mẹ tỉnh giấc.
“Vậy thì …”
Cậu dụi dụi vào cổ tôi, rồi mới buông.
“Lý Tử Dạ, không được như thế!” – Tôi sắp phát điên.
“Tôi làm sao?” – Cậu cúi mắt nhìn tôi, giọng khàn khàn.
“Chúng ta không thể như thế này. Cậu không được thích tôi!” – Tôi nói thẳng.
Nụ cười mặt cậu biến mất.
“Tôi không được thích chị… vậy còn chị, chị có thích tôi không?”
“Cậu điên rồi à? Sao tôi có thể thích cậu chứ.”
Cậu lập tức bùng nổ, ép tôi dán chặt vào cánh cửa:
“Không thích tôi, vậy sao lại với tôi như thế? Không thích tôi, sao lại chạy đi tìm tôi? Không thích tôi, sao… mỗi đêm vào phòng tôi?”
“Chị đang đùa giỡn tôi, là gặp ai cũng yêu?”
Tôi sững sờ.
“Cậu nói linh tinh gì vậy, tôi bao giờ vào phòng cậu?”
“ ràng chị đã vào. Chị còn ôm tôi . Ôm thì thôi đi, vậy mà trong mơ lại gọi tên cái thằng bạn trai cũ kia.”
Ánh mắt cậu ta sắc bén như dao: “Chị có biết lúc đó tôi muốn làm gì không?”
“Tôi… cậu muốn làm gì?”
“Giết hắn.”
Tôi chết sững, đầu óc trống rỗng mấy giây.
Ngay lúc cảm giác được cậu ta lại định ôm tôi, tôi lập tức bừng tỉnh.
Chát!
Lần đầu tiên tôi đánh cậu ta.
Cậu ta khựng lại, nhìn tôi vài giây, rồi lại định tiến đến gần.
Tôi đẩy cậu ta ra, cắn thật mạnh vào vai cậu.
Cậu đau điếng, cùng cũng buông .
Lúc này tôi đã nước mắt giàn giụa.
“Chị…” – cậu đứng đó, lúng túng chẳng biết phải làm gì.
“Tôi sai rồi, chị đừng khóc.”
Rồi cậu cũng bật khóc.
“Cậu có biết bây giờ trông cậu như một kẻ điên không? Đừng gọi tôi là chị nữa.”
“Tôi cũng không biết sao mình lại như thế. lỗi. Chỉ cần nghĩ đến việc chị cùng anh ta về , tôi lại ghen đến phát điên. Chị đánh tôi đi, là lỗi của tôi. Chị đừng im lặng, đừng bỏ mặc tôi.
Chị đừng khóc nữa… tôi khó .
Ngay đây, đau lắm.”
Cậu ta còn muốn tiến lại gần, nhưng cảm nhận được sự cảnh giác của tôi, cậu khựng lại, đứng yên một chỗ.
Trong lòng tôi dâng một mớ cảm xúc rối ren, mâu thuẫn đến cực độ.
Không nói thêm lời nào, tôi quay lưng bước ra khỏi phòng.
26
Nằm giường, tôi cả đêm không chợp mắt.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng có cách nào giải quyết.
Tôi không biết từ khi nào mình từng đi vào phòng cậu ta, cho đến khi sáng hôm sau mẹ tôi nói: tôi vốn có thói quen mộng du mỗi khi áp lực quá lớn.
“Mỗi lần thi, con đi sang phòng bọn ta, toàn là ba con bế về. Lớn thế này rồi mà còn không có chút cảm giác an toàn nào.”
Thì ra… là tôi mộng du?
Vậy nghĩa là lỗi vốn bắt đầu từ tôi.
Tôi nghĩ mình giải thích một chút.
Nhưng sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, chăn gối trong phòng khách được gấp gọn gàng, cậu ấy đã đi rồi, chẳng để lại một chút dấu vết nào.
Tôi gọi cho tài xế mới biết, cậu ấy đã trở về.
Để tránh mặt, tôi nán lại nhà, chẳng muốn quay về.
Ở đó suốt hai tháng, cậu ấy cũng không hề liên lạc.
Tôi chỉ biết được tình hình hằng của cậu ấy thông qua tài xế.
Mẹ tôi hỏi tôi sau này định tính sao, tôi cũng chẳng biết, hoàn toàn không có kế hoạch gì.
Cho đến một , ông nội cậu ấy bất ngờ gọi tôi đến.
Trong căn thư phòng rộng lớn, ông lão ngồi chiếc ghế mây, gương mặt nghiêm nghị đến mức tôi từng thấy.
“Cháu có biết dạo này nó đang gặp sĩ tâm lý không?”
“Tôi… không biết.”
“Cháu làm người giám hộ của nó, mà lại không hề biết! Lúc đầu cháu thề thốt sẽ chăm sóc nó, rốt cuộc là như thế nào hả?”
Tôi nghẹn lời, chẳng biết phải nói gì.
Nghĩ lại, dù nó mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng phần lớn thời gian lại tỏ ra chín chắn hơn cả tôi, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ.
Rốt cuộc ai mới là người chăm sóc ai đây?
Tôi thực sự đã quá thất trách.
“Chị dâu đã lấy được bản ghi chép buổi trò chuyện giữa nó và sĩ tâm lý. Cháu tự mà xem đi!”
Ông tức ném xấp giấy mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, những hàng chữ đen giấy khiến da gà tôi nổi khắp người.
Cậu ta nói: “Cháu muốn kiểm soát tình cảm dành cho ấy, nhưng cháu không làm được. Chỉ cần ấy cười với cháu một cái, cháu liền nghĩ ấy là của cháu, và sẽ không để ai khác cướp đi.”
sĩ hỏi: “Cháu có phân biệt được đây là sự lệ thuộc vào tình cảm mẫu tử, là thứ tình cảm khác – tình cảm của nam nữ không?”
Cậu ta đáp: “ sĩ sẽ muốn hôn mẹ mình, muốn chiếm hữu bà ấy sao?”
…
Đọc đến đây, tôi như sét đánh giữa trời quang.
“ lỗi…” tôi khẽ nói.
Ngoài hai chữ lỗi, tôi chẳng biết còn có thể nói gì nữa.
“Ông à, loại đàn bà vừa quyến rũ chồng, vừa dụ dỗ con trai như thế này, phải lôi ra tòa, cho nó nếm mùi đau khổ mới được.”
“Đúng thế, ngay từ lần đầu nhìn thấy, tôi đã biết ta chẳng phải loại đẹp gì.”
“May mà giờ còn kịp dừng lại, nếu không thì tai họa lớn rồi.”
…
Một đám người ùa vào, từng lời từng chữ chửi rủa, nhục mạ tôi.
Tôi uất ức đến nghẹn lời, nhưng lại không dám phản .
Tôi không hiểu, ràng tôi chỉ muốn đối xử với cậu ấy, chỉ vì thấy cậu ấy đơn độc, đáng thương quá, chỉ vì thấy cậu ấy giống tôi – hai ngôi sao lạc lõng giữa đêm đen, muốn sưởi ấm cho nhau một chút… sao lại thành ra thế này?
Đáng hận nhất là, lời họ mắng… không sai.
Công bằng mà nói, tôi có động lòng với cậu ấy không?
Tôi nghĩ là có.
Chỉ là, vô số lần tôi tự lừa gạt bản thân, ôm chút may mắn mong manh… cùng lại phải tự gánh lấy hậu quả.
Đầu tôi ong ong vì những lời chửi bới, đến mức chẳng nhận ra từ khi nào thì cậu ấy đã xông vào.
“Thằng nhãi chết tiệt, mày còn dám che chở cho nó?”
“Mày thật sự thích nó sao?”
Ông nội tức đến mức cầm gậy đánh thẳng xuống, nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết đứng chắn mặt tôi, không nói một lời.
“Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, đừng khóc.”
Thằng ngốc ấy, ràng máu đã chảy, nhưng vẫn cố gắng lau nước mắt cho tôi.
Thế giới này thật sự điên loạn rồi.
Cậu ấy đứng chắn mặt tôi, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm đám người kia.