Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi sững người đứng đó.

Người đầu tiên phá tan bầu không khí căng cứng là chị chồng.

Chị ta nhếch môi tỏ vẻ không hài lòng:

— Mẹ để lại cho chị một ý nghĩa tốt đẹp như vậy, chị còn bày ra cái mặt đưa đám làm gì?

Tôi ngẩng lên nhìn chị ta:

— Nếu chị thấy tờ 10 tệ này quý như vậy, hay là tôi với chị đổi nhé?

Mặt chị chồng cứng lại:

— Đây là tấm lòng của mẹ, chị không những không biết ơn còn tỏ ra khó chịu, chị có còn hiếu đạo nào không hả?!

Tôi không kìm được, gằn :

— Tôi không có hiếu tâm?

— Mẹ chị liệt giường, đại tiểu tiện không tự chủ, một ngày phải thay mười mấy cái tã, giặt chăn ba lần, đút , trở .

— Có lúc bà táo bón, tôi còn phải dùng móc phân giúp—mấy việc đó ai làm? Là tôi!

— Chị hiếu thảo vậy chưa từng thấy chị đụng vào lần nào?

Không có vậy.

Cạnh giường mẹ chồng còn có một cái chuông một chiều do chồng tôi mua.

Anh ta dặn mẹ có gì cần thì cứ bấm tôi.

chuông gấp gáp, chói tai, chưa đầy 2 lại vang lên một lần, bất kể ngày đêm.

Chạy chậm một là bị bà phàn nàn ngay.

Nghe tôi nói đây, chị chồng lắp bắp rồi gào toáng lên:

— Anh tôi là con độc nhất trong , chị là trưởng trong , mẹ là nghĩa vụ của chị!

Tôi vừa định mở miệng thì con tôi lạnh cắt ngang:

— Thôi được rồi mẹ. Bà nội không phải không cho mẹ tiền, mẹ suốt ngày biết nói tiền vậy?

— Đối với mẹ tình không quan trọng ? Tiền nhiều hay ít là tấm lòng của người lớn.

— Hơn đâu phải mẹ bà, mẹ đừng có vô lý như thế được không?

Tôi tức bật .

Nó mỗi ngày tới nói dăm ba câu rồi cắm mặt chơi game, vậy mà ?

Có lần tôi ra ngoài, dặn nó đút cho bà, nó mải chơi mức quên béng, khiến bà tụt đường huyết ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, bà còn khóc lóc với chồng tôi: “Chắc cái Linh nó mong tôi chết sớm đấy, có gì thì nói thẳng ra, là tôi phiền người…”

Hàng loạt ký ức dồn dập trào lên.

Tôi nhận ra đứa con này chẳng hề thấu hiểu mẹ .

Nuôi nó thật chẳng bằng nuôi một “miếng thịt xá xíu”.

Tôi nhìn những ánh buộc tội xung quanh, lạnh lùng:

— Tôi vô lý ? Được, tốt lắm.

Bốp—

Tôi tát con một cái nảy lửa:

— Đây mới là vô lý này!

phòng lặng đi vài giây.

Con tôi ôm mặt tru tréo, còn con thì trừng nhìn tôi:

— Mẹ điên rồi ? không được chia tiền mà trút giận lên con ? Mẹ già rồi nên lú lẫn ?

Chồng tôi đập mạnh ly trà xuống bàn, chau mày quát:

— Chu Linh, em lại làm loạn gì vậy? Mắng người, đánh người, em còn ra dáng người lớn không?

sóc mẹ có một than vãn. Em có biết xấu hổ không?

nào mà con bố mẹ chồng lại đòi tiền hả?

Anh ta càng nói càng to . Tôi tức mức toàn run rẩy.

Đúng lúc đó, cạch một .

Đầu gối tôi đau nhói.

Đứa cháu nội 5 tuổi cầm xe đồ chơi ném thẳng vào tôi, khóc toáng lên:

— Đói! Con đói quá hu hu…

Bà mẹ chồng từ nãy giờ ngồi im mới cất xót xa:

— Linh , con cần tiền thì mẹ cho. Nhưng đừng cố ý bỏ đói chắt của mẹ…

2.

căn phòng nhìn tôi như kẻ tội đồ không thể dung thứ.

Bà mẹ chồng run rẩy thò vào túi đầu giường định móc tiền thì chồng tôi đè lại:

— Mẹ đừng chiều cô ta quá! Cô ta mà dám để con tôi đói thì tôi không để yên đâu!

Chị chồng đứng bên cạnh đẩy tôi một cái:

— Thôi chị đừng diễn , mau đi nấu đi.

người đều không có ? — Tôi nhạt.

Con trừng :

— Mẹ nói gì thế? Chẳng phải trước giờ đều là mẹ nấu ?

Tôi đứng dậy, đặt cái chuông xuống bên cạnh:

— Bố con không biết nấu ăn, bác con thì lười.

— Nhưng con năm nay 28 tuổi, vợ con 26 tuổi, con không có hay không có mà phải để một người già đầu hai thứ tóc như mẹ mỗi ngày phục vụ nước, dọn dẹp, trông con cho người?

— Đứa bé là con sinh ra, mẹ không phải bảo mẫu!

— Mà kể là bảo mẫu thì lương mỗi tháng phải 1 vạn tệ!

— Mẹ hy sinh cho cái này bao năm, không một lời tử tế, còn bị coi là lẽ đương nhiên.

người như lũ đỉa bám lấy mẹ mà hút máu vậy.

— Từ nay về sau, người muốn sống thì sống, tôi không quản !

Tôi kéo cửa bước ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, phía sau vang lên điệu mỉa mai của chị chồng:

— Nói đi phải nói lại, tất tiền thôi. Quốc Đống , vợ cậu bị tiền làm mờ rồi.

Chồng tôi quát giật lại:

— Chu Linh! này dựa vào tôi và con kiếm tiền, cô ở hưởng phúc còn muốn gì ?

— Bảo cô làm việc than trách phận. Cô còn làm loạn là tôi ly hôn đấy!

— Ly thì ly! — Tôi lớn đáp trả — Cái “phúc” này anh giữ lấy mà hưởng một đi!

Phía sau vang lên mẹ chồng giả vờ van xin, khóc lóc và than vãn của con lẫn con quấn lấy nhau.

Rầm—

Cánh cửa đóng sầm lại, chặn đứng mọi âm thanh ồn ào. Thế giới bỗng chốc yên tĩnh.

Tôi hít sâu một hơi, bước đi với nhịp kiên quyết.

Tôi lên lầu thu dọn mấy bộ quần áo và đồ dùng cần thiết, kéo vali đi thẳng ra cửa lớn.

Con chạy tới chặn trước mặt tôi:

— Mẹ, mẹ giận gì mấy người đàn ông đó chứ, họ làm hiểu được nỗi khổ của phụ nữ.

— Mẹ mà đi thì sau này ở đâu, mùa đông lạnh thế này, buổi tối nguy hiểm lắm.

Cô ta dừng lại một :

— Hơn bao nhiêu năm mẹ đều chịu được rồi, ráng nhịn thêm đi, coi như cháu nội, Tiểu Đồng còn nhỏ như vậy… con đều là tốt cho mẹ thôi.

Nhìn ánh tha thiết của cô ta, tôi bật .

Đây mà là tốt cho tôi ?

Rõ ràng là sợ tôi đi rồi, đống việc bảo mẫu sẽ đổ hết lên đầu cô ta.

Tôi gạt cô ta đang nắm chặt quai vali ra, nhạt:

— Chuyện này không cần con lo, mẹ có rất nhiều nơi để đi.

— Cho cô ta đi! — chồng tôi trầm thấp, đè nén vang lên phía sau.

— Hừ, tôi xem cô ta một một , không họ hàng thích thì đi được đâu!

Tôi không hề dừng bước.

Ngay lúc này, con gái của bạn tôi nhắn tin báo đặt xong một vé máy bay đi Hải Nam cho tôi.

thật trùng hợp, vừa ra khỏi khu , ở khúc ngoặt tôi bắt được một chiếc taxi.

Bao năm nay tiết kiệm cho gia đình, tôi hận không thể bẻ một đồng ra làm hai mà dùng.

Tôi không nỡ đi tàu điện, không nỡ taxi, dám chen chúc trên xe buýt giá rẻ.

Cuối cùng đổi lại được cái gì?

Tôi sờ vào đệm ghế mềm mại dưới người, thở phào một hơi thật dài.

Vỗ vỗ bắp , lòng nhẹ hẳn đi.

Đôi bị giãn tĩnh mạch này cuối cùng được nghỉ ngơi.

— Đi đâu vậy chị? — Tài xế hỏi.

Tôi mỉm rạng rỡ:

— Ra sân bay.

Tùy chỉnh
Danh sách chương