Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nhưng tối hôm , tôi vẫn quầy của anh ấy ăn cơm.  

Anh ấy không lúng túng như buổi trưa, mỉm cười múc cơm tôi, lén gắp thêm thịt đùi gà.  

Chúng tôi lặng lẽ xích gần nhau, tìm hiểu nhau hơn.  

Ngày chúng tôi xác định mối quan hệ chỉ là ngày bình thường.  

buổi họp của câu lạc bộ, chúng tôi cùng nhau sắp xếp tài liệu, rồi anh ấy đưa tôi ký túc xá.  

Dưới ký túc xá, anh ấy lấy từ ba lô ra món quà, chiếc vòng hình ngôi sao.  

Trong ánh mắt anh không nụ cười, thay vào căng thẳng:  

“Lê Nặc Ý, em có thể làm bạn anh không?”  

Tôi chưa từng anh ấy căng thẳng vậy, giọng nói run rẩy, nói xong l.i.ế.m môi.  

Tôi cười gật đầu mạnh, rất mạnh: “Ừm.”  

Rồi cầm lấy chiếc vòng anh ấy đeo tôi.  

Anh ấy đeo rất lâu, run rẩy không ngừng.  

Tối hôm , chúng tôi ôm nhau rất lâu.  

ký túc xá, tôi vui mức lăn lộn trên giường, 3 tháng theo đuổi, cuối cùng đã thành công.  

Chúng tôi luôn ủng hộ nhau, hứa hẹn tin tưởng lẫn nhau, ngọt ngào vượt qua năm tháng đại , vượt qua thử thách khi tốt nghiệp, chiến thắng khó khăn khởi nghiệp, hứa hẹn suốt đời trong đám cưới và trở thành cặp đôi mà ai ngưỡng mộ.  

năm qua, chúng tôi chứng kiến trưởng thành của nhau, đều trở thành xuất sắc trong môi trường của mình.  

Và anh ấy, bao năm tôi chăm chút, đã trở thành đàn ông dịu dàng, chững chạc, có hình thể, nhưng giờ sắp thành “trái ngọt” của khác.  

4  

Đêm hôm , tôi đi bức ảnh tự sướng của cô ấy, phải thừa nhận, cô ấy rất xinh đẹp, xuất hiện trong lễ kỷ niệm trường Đại A và phỏng vấn các cựu sinh xuất sắc chứng tỏ cô ấy là giỏi giang.  

Tôi tự thôi miên mình, nghĩ rằng có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như tôi nghĩ, chúng tôi đã hứa bên nhau suốt đời, hứa sẽ tin tưởng nhau.  

Tiếc là tự thôi miên đã thất bại, tôi vốn là có mục rõ ràng và rất giỏi trong dứt khoát.  

Bất giác, mặt trời đã dần lên, cơ thể tôi ấm lên.  

Không muốn bộ dạng thảm hại của mình, tôi dọn dẹp xong và ra khỏi nhà sớm.  

Khi gọi điện, tôi đã văn phòng, giọng anh vừa thức dậy nghe thật dịu dàng:  

“Vợ ơi, em đi đâu rồi?”  

“Hôm nay có nên em công ty sớm, vội quá nên không gọi anh dậy.”  

Lúc này, tôi giả vờ bình thản trả lời, không anh cảm nhận khác thường.  

“Ừ, nhớ ăn sáng nhé, yêu em.”  

“Ừ, yêu anh.”  

Chúng tôi quen với nói yêu qua điện thoại, quen với sẻ mọi thứ, quen với mỗi sáng thức dậy nhau, vậy mà sao mọi chuyện đi lệch hướng.  

Tôi chống lên đầu, ngón vô thức nắm lấy tóc, thở dài đau đớn, cố gắng bình tĩnh , rồi gửi ảnh của cô quen điều tra.  

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không có bất cứ biểu hiện nào khác thường đêm hôm , nhưng tôi không cảm chút an toàn nào, khi thông tin kia, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng vỡ ra thành đợt sóng.  

Thám tử rất có trách nhiệm, hồ sơ rất chi tiết.  

Lâm Sâm, quê ở thành phố bên cạnh, bố mẹ đều là giáo trường trung trọng điểm, từ nhỏ rất giỏi, hiện đang là sinh năm ba khoa Máy tính Đại A, là đàn em của .  

Linh cảm của tôi đã đúng, trong hồ sơ bức ảnh của và cô chụp chung tại nhà hàng nổi tiếng, công , và quán cà phê dưới tòa nhà công ty .  

Dù không có hành động thân mật, nhưng hài hòa của họ trong bức ảnh khiến tôi kỳ lạ.  

Tôi bỗng muốn gặp cô .  

Đúng lúc vài ngày trước tôi nhận lời mời của giáo sư hướng dẫn trường sẻ và tham gia phỏng vấn.  

Ngày sẻ, giáo sư và trưởng khoa cùng tôi tham gia, tôi đã sẻ số ví dụ thực tế với sinh và nhận phản hồi tốt.  

Tùy chỉnh
Danh sách chương