Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
30.
“Đứa bé , lại nói thế! Đồ nhà mình thì làm gì gọi là trộm? Ta chỉ là nếm thử mặn ngọt thôi……”
Ông ta nói tiếp: “Cách ngày thi đấu chỉ còn chưa đầy ba tháng, ta cần kiểm tra tiến độ của con.”
Thế thì đừng có che miệng lại chứ. Sợ ta nhìn nửa mặt dưới đỏ như ăn quả thanh long ?
Ông nói rồi ngáp một cái: “Quán ăn của chúng ta, ợ……”
Ta má ông lão hơi đỏ .
Ta nói: “Lão , hay là về . Ta bỗng một mình đây cũng không tệ.”
Ông cúi đầu, như học sinh phạm lỗi: “Lần quả thực là lỗi của ta, không giúp được gì.”
Ông mà không làm phiền còn tốt.
Ta nói khéo: “Ngài là nhân vật lớn, phải làm trọng đại, có lẽ quán ăn không phù hợp với lão.”
Ông ho một cái định nói gì, rồi lại “…”
Lần ta cảm ông muốn che hết cả mặt lại:
“Phúc Vận, ta không khỏe. Hẹn ngày khác cho con hai trợ thủ giỏi.”
Ông nói xong liền biến mất.
Ngoài quán có người gọi: “ lão, kiếm thuật bay quá nhanh rồi!”
Xa xa trời phía cuối đường, dường như có tiếng ———— ợ………
Ăn quá no rồi đấy!
Ta thở dài.
Xắn tay áo , tiếp tục làm việc.
Sếp trực tiếp của mình, chẳng thể trách gì được.
Cuộc đời chỉ có những khó khăn chưa vượt , không có việc không thể vượt .
Đang lúc ta chuẩn thái rau.
Rầm một tiếng!
Ta nhìn thì đầu bếp quán ăn thứ hai đối diện té ngã.
Ông ta kêu đau: “Cái cửa ngưỡng cao thế?”
Ta đỡ ông ta dậy: “Cửa sau ít người , giữ nhập hàng.”
Ông đứng dậy phủi bụi.
Ta nói: “Mới lau sàn đây, sạch lắm.”
Ông nhìn thân mình, có vẻ còn bẩn hơn cả sàn: “Thế ta giúp lau sàn nhé?”
Nụ cười ta cứng lại, lịch sự quá mức rồi đấy.
Ta nói: “Không cần, ngươi đây làm, kia không bận ?”
Sắp đến giờ ăn rồi.
Ông nhìn ta đầy oán trách: “Bận hay không, rõ mà.”
Nói tới đây thì ta tỉnh táo hẳn.
Ta ánh mắt sáng : “Không bận thì giúp ta làm phụ , ta bận lắm.”
Ông ho mấy tiếng: “Ho ho! Tôm tươi còn cần tim heo. Ta chưa bận đến mức đâu.”
Ta hỏi: “ ngươi đây làm gì? Mượn dầu hay mượn gạo?”
Ông nghiêm túc nói: “Ta đến là phiền phức!”
31.
“ phiền phức à?” Ta xoay người hắn ta lại, đẩy vai hắn ra ngoài, “Hẹn hôm khác nhé, hôm nay ta không rảnh.”
Hắn ta quay lại nói: “Ta đến là gây phiền phức, không phải đến mời ăn. từng ai phiền phức mà còn quan tâm người ta có rảnh hay không chưa?”
Ta dừng lại: “ thì nói , định gây phiền phức cho ai? Là ta hay quán ăn?”
Hắn ta không chút do dự: “Tất nhiên là gây phiền cho .”
Trước giờ không thù không oán, cảm ơn nhiều nhé!
Ta nói: “Gây phiền cho ta là riêng, giờ đang làm việc, vui lòng đến sau giờ làm.”
Hắn ta hỏi: “ mấy giờ mới xong?”
Ta đáp: “Sau khi trời tối.”
Bây giờ còn sớm. Hắn ta rồi đổi lời: “ ta gây phiền cho quán ăn.”
Ta nhìn hắn ta: “Gây phiền cho quán ăn là việc công, việc công thì lão, ông ấy chịu trách nhiệm. Mời ngươi ra cửa, rẽ trái, đến ngọn núi thứ ba.”
Người thường không dám gây phiền cho lão đâu.
Hắn ta lại đổi lời: “ tao vẫn gây phiền cho .”
Ta nhìn hắn ta: “Nói trước nhé, vì việc riêng mà đến ta, không được đem quán ăn ra.”
Hắn ta nghẹn lời, lắp bắp: “ ta không có gì nữa.”
Ta chán ngán: “Nếu thì không lại giúp ta làm phụ một chút?”
Hắn ta trợn mắt, không tin nổi: “ đúng là quỷ dữ rồi!”
32.
Dù thế nào nữa, cuối cùng anh ta cũng lại:
“Phải rằng, ta thế gian là đầu bếp hoàng gia đấy.”
Ta nói: “ rồi, đại đầu bếp, phiền ngươi chọn rau thật sạch, xong nhớ bỏ vào rổ.”
Anh ta nheo mắt: “ lại bắt một đầu bếp hoàng gia làm việc lặt vặt như rau ư?”
Ta phản bác: “ rau không phải việc nhỏ đâu, nếu lại phần không tươi, cả nồi ăn ảnh hưởng hương vị.”
Ta lấy củ cải ngọc làm ví dụ: “Củ cải có một phần ba rễ thì chua, một phần ba thì chát, chỉ có đoạn giữa là ngọt thơm. Nếu không loại bỏ hai đầu mà nấu chung cả, có mùi khó ăn.”
Anh ta ngạc nhiên nhìn ta: “Ngươi cũng về nguyên liệu thế giới tu tiên ?”
Ta cắt rau: “Ta chỉ là người phàm ra khỏi làng, làm nhiều thế, toàn đọc sách thư viện mà ra.”
Anh ta còn ngạc nhiên hơn: “Thư viện còn có sách dạy nấu ăn à?”
Ta lắc đầu: “Không, ta đọc ‘Đan dược học’. chút ít cũng áp dụng được, ghi rõ từng loại.”
Đầu bếp vừa chọn rau vừa nói: “ đúng là tài giỏi, lại đến học từ Đan dược học. Ta nghe nói luyện đan giới tu tiên cũng là một nghề hay ho. Ta thua rồi, cũng đúng thôi.”
Ta bày rau ra đĩa: “Ngươi cũng tài đấy, làm đầu bếp hoàng gia cơ mà, nấu cho vua ăn, oai phong lắm! Trước đây ta thậm chí còn không dám đến.”
Anh ta thở dài: “Nếu oai lắm thì ta không đến đây rồi. vua như cọp, sơ ý là cả nhà tru di. Không hợp khẩu vị là tru di, đồ ăn bỏ thuốc độc cũng tru di. Mỗi ngày không chỉ phải suy làm món ngon mà còn phải đấu tranh với tiểu nhân. Ngươi có mệt không?”
Ta suy : “Thật là mệt thật. Không như bây giờ anh nhàn hạ thế.”
Anh ta nhìn ta: “Nói năng hơi vô ý, ta đang giúp rau, đừng làm đau lòng ta.”
Ta cười: “Có có lại mà! Lúc nào rảnh ta cũng giúp anh rau nhé.”
Anh ta cau hỏi: “Ngươi có lúc nào rảnh không?”
Ta ngượng ngùng: “Hình như là không có thật.”
Trước đây thì có, giờ thì ngày càng bận.
Giờ thì bận hết mức rồi, tới giới hạn. Đừng nói đến còn phải bỏ thời gian nghiên cứu món mới.
Ta nhìn anh: “Hay anh nhảy đây giúp ta? Ta xin lão tăng lương cho ngươi.”
Anh liếc ta một cái: “Cảm ơn, nhưng ta có quyết tâm riêng. Một ngày nào , ta khiến quán ăn thứ hai trở thành quán ăn số một.”
Ta nói: “ anh phải lão. Nếu giá đủ tốt, có thể ông ấy nhượng lại cái tên ngay.”
Anh ta gắt: “Ta không phải ý !”
Ta ngộ ra: “Anh muốn lão mua lại quán ăn thứ hai à? Có lẽ không rồi. Ông ấy thà xây thêm cạnh còn hơn.”
Hắn ta nhìn ta, như hồn lìa khỏi xác, sững sờ.
Rồi cúi đầu rau, như quyết tâm điều gì : “Chúng ta ít nói .”
Ta gật đầu: “Đúng, ít nói, tập trung làm món.”
Ta nhóm lửa nóng, cho hành có linh lực đặc trưng thế giới tu tiên vào xào.
Truyền thuyết nói vị tổ sư khai môn của phái nhất đẳng tiên tông nảy sinh linh cảm vô hạn nhờ ăn cây hành , sáng tạo ra tuyệt kỹ “Hòa quang đồng trần”.
Có thể kéo người khác cảnh giới tương đương rồi dùng kinh nghiệm đánh bại họ.
Hành có linh lực, sau khi xào tỏa hương thanh khiết, khiến người ta như đứng giữa thiên nhiên, thanh nhã, lành.
Hơn nữa, nó tính hàn, có thể trung hòa ớt Thất Long kế tiếp cho vào nồi.
Ớt Thất Long, ngày và đêm có đặc tính khác nhau. ngày cay như lửa, đêm phát ra vị ngọt, khiến miệng đỡ khô.
Cho ớt vào nồi ngày chính là lấy vị cay. Cay cực độ tức là ngon.
Thêm tôm không vảy từ suối linh, thịt dai, .
Hầm .
Nêm nếm, rút nước, thành món ngon lớn.
Đầu bếp chăm chú nhìn, thở dài: “Chỉ riêng mùi thơm đủ kích thích cơn thèm ăn.”
Ta xúc món ra đĩa, hơi do dự hỏi: “Ngươi muốn thử một miếng không?”
Ta không phải tiếc, mà thực khách quá đông.
Anh ta tiện tay gắp một miếng, vừa ăn vào mắt rưng rưng:
“Quá cay rồi. Nhưng vẫn muốn ăn thêm.”