Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

36.

Rất khó để tưởng tượng được tinh thần của mấy vị đệ tử ấy.

Cuối cùng ta vẫn từ chối họ.

nhận họ vào nhà ăn, thì khác gì thả hai con quái ăn hàng ngày vào?

Sợ rằng ta còn không ăn kịp bằng họ.

Cuộc tuyển dụng kéo dài hai tiếng thì kết thúc, có rất nhiều người đăng ký.

Rốt cuộc là đi làm ở tiên giới, ai cũng muốn nắm lấy cơ hội quý giá này.

Ta chọn ba người nhanh nhẹn, trông có vẻ thực tế.

Lâm trưởng lão dẫn ta nhà ăn, dặn dò ba người đó: “Các ngươi ở đây, phải nghe lời đầu bếp Lý. bà ấy không hài lòng, ta sẽ đuổi các ngươi xuống núi ngay.”

Họ đồng loạt gật đầu.

Ta nói với họ: “Vì các ngươi hiểu đồ ăn tiên giới, vài ngày đầu ta sẽ dẫn các ngươi làm cùng. Phải nhanh chóng thành thạo, làm không tốt thì thu dọn đồ nhà. Ta hy vọng các ngươi hiểu, tiền khó kiếm, ph* khó ăn.”

Họ đồng thanh: “Hiểu.”

“Tốt, theo ta đi. Hôm nay mất khá nhiều thời rồi, có kịp ăn chiều hay không là nhờ các ngươi.”

Dẫn họ vào nhà ăn, ta giải thích vị và nguyên .

Tất nhiên, không đi sâu quá.

Một vì không có nhiều thời .

khác, họ chỉ làm việc cơ bản nên không cần biết quá chi tiết.

Chỉ riêng vị, đã có tới hàng trăm loại.

Do Lâm trưởng lão thường mang những nguyên khác nhau tới, ta sau khi tra cứu và thử nghiệm, thường có những ý tưởng .

Từ đó phát sinh một số loại vị đặc biệt, rất tốt để làm phong phú thực đơn.

Ta cũng không đòi hỏi họ nhớ hết một lần, chỉ nói cho họ chục loại sẽ ngay sau đó.

Để tiện nhớ, ta đánh số theo cảm giác vị giác: “Cái lọ thủy tinh rộng ngón tay này, chứa vị ngọt nhẹ số 1. Bình to bụng này, vị chua nhẹ số 6. Ống tre này, vị cay thơm số 2…”

Nói xong, ta trình bày xử lý nguyên :

“Con cá mập răng sắc này, nhất định phải chặt từ đây, nhớ tránh bụng dưới…”

Rồi ta lần lượt lấy ra các loại nồi niêu chén dĩa, nồi sắt đựng gì, nồi ngọc đựng gì, bạc vàng đựng gì, giải thích tỉ mỉ.

“Vương Sơn đi lo cá mập răng sắc, Giang Chúc đi rửa trái nhảy nhót, Triệu Minh sò ngủ dậy lấy hạt rỗng. Xong rồi, bắt đầu làm đi.”

“Dạ!”

Mấy người này, ở thế đều là đầu bếp lớn của nhà hàng.

Ta chẳng cần lo nhiều.

Chỉ việc quản lý kỹ chút:

“Vương Sơn, cậu cầm nhầm d.a.o rồi. Phải con d.a.o ngắn làm bằng thép lạnh .”

“Triệu Minh, nhanh lên, đừng để hạt rỗng biến thành hạt đặc lấy.”

Ta ngăn không cho trái nhảy nhót chạy lung tung: “Giang Chúc, ta nói rồi, phải rửa từng quả một, cậu quá vội.”

Đêm đến, cuối cùng ăn cũng được bưng lên bàn.

Vị đệ tử phía trước đói tới xanh mắt: “Thím ơi, ta đợi thím lâu lắm rồi.”

Để an ủi hắn ta, ta múc thêm chút nước súp cho.

Ta cảm thấy món ăn đến chậm một giây nữa, hắn ta sẽ biến dị mất.

Ăn xong, đệ tử nói với ta: “Thimd, để ăn được này, ta đã nhịn ăn ba ngày không uống Đan Bế Cốc.”

Ta thấy hắn hơi quá mức.

Ta nói: “Lần sau cứ ăn chút gì rồi hãy chờ.”

Hắn lắc đầu: “Không, thím không biết cảm giác tuyệt vời thế nào khi đói lâu rồi ăn món thím . Giây phút đó sướng ngang lần đầu khai linh của ta.”

Ta méo miệng: “Ta nghĩ vẫn nên giữ sức khỏe trước đã.”

Lúc này một người khác trong đoàn nói: “Ta hiểu ngươi, ta cũng hai ngày ăn gì, chỉ để chờ này của thím ấy.”

Hừ!

Ta lắc đầu thở dài, đó là cô bé nhà ta, ta sẽ đánh cho một trận.

Không biết con ấy thế nào rồi.

Vị tiên linh tính khí thế nào, có đánh mắng con bé không?

Đi ngang nhà ăn thứ hai.

Đầu bếp nhà ăn thứ hai thấy ta: “Nghe nói đại hội giao lưu bách tông có một là Thế mỹ vị, cô tham chứ?”

Ta cười: “Tất nhiên rồi, ba giải đầu có ba trăm viên linh thạch mà…”

Ông ta thở dài: “Ta cũng muốn tham , tình hình hiện tại chắc không vào được top ba.”

Ta nói: “Không thử thì sao biết? nữa nhà ăn thứ hai dạo này kinh doanh cũng khá.”

Ông ta cười gượng: “Chỉ khá chút thôi, so với chuỗi dài của cô còn xa lắm.”

Ta nhìn ông: “Có tiến bộ là tốt rồi, từ từ mà. Lúc ta tới, kinh doanh còn thua xa ông…”

Ông gật đầu: “Tháng đầu của đại hội giao lưu bách tông, các môn phái sẽ lần lượt đến. Cấp trên ta phải nắm lấy cơ hội này, có thể sau đó ta sẽ cạnh tranh giá với cô.”

Ta vẫy tay: “Không sao, Lâm trưởng lão chắc không tăng giá đâu.”

Ông ta nhìn ta cạn lời: “Cô biết giá cả cạnh tranh là gì không? Ta còn mong cô tăng giá nữa kìa.”

Ông nói chuẩn, không ngờ sau một tháng Lâm trưởng lão thật sự tăng giá.

Lâm trưởng lão nói: “Trước nhà ăn ta ít người tới, tiếp đãi bách tông dư sức. toàn là người. Khách tới đây mà không có đồ ăn, không được. Ta là người phụ trách chính lần này, phải nghĩ .”

Dưới mức tăng giá cực kỳ mạnh của Lâm trưởng lão, hàng người cuối cùng cũng ngắn lại.

Một vị đạo nhân tên “Bão Phác” nhìn ta, khóc than: “Thím Lý, ta ăn hôm nay rồi, không còn đủ tiền ăn nữa, phải đi ăn đất mất rồi. Huhu.”

Ta an ủi: “Xong đại hội giao lưu bách tông sẽ trở lại giá cũ.”

Ông ta nói: “ để ăn được này, ta phải bán hết tài sản, ngay cả Đan Bế Cốc cũng không mua nổi. Huhu…”

Ta mỉm cười gượng: “Ông cũng quá cực đoan rồi.”

Ta thở dài: “ không được, ngày nào cũng tới ta, ta chia cho nửa cái bánh bao.”

Ông ta khóc rưng rức: “Bà già cô thật tốt, khi nào có linh thạch ta nhất định báo đáp ân tình.”

Ta vẫy tay: “Bánh bao vớ vẩn thôi. Sau đừng làm chuyện mua trước tiêu sau ngu ngốc nữa.”

Ông ta nuốt nước mắt ăn ăn chính cuối cùng của tháng rồi quay đi.

37.

Cùng với tấm vải ghi chữ to “Chào mừng đồng đạo” được kéo lên, các phái chính đạo của bách tông lần lượt tới.

Dĩ nhiên, người không quá đông.

Phái nhỏ vài ba người, phái lớn cũng chỉ trăm.

Toàn là những đệ tử tinh anh của các môn phái.

Danh hiệu “Đệ nhất tiên tông thiên hạ” được tự phong từ lâu, từng hạ xuống.

Tất nhiên khiến các tông phái khác ngưỡng mộ.

Kéo theo đó, nhà ăn cũng nhận được sự chú ý.

Một trai trẻ hoạt bát đi trước: “Sư tỷ, quán này đông người quá, đi được không?”

Anh ta chỉ vào nhà ăn thứ hai, nhìn sang cô gái thanh thoát bên cạnh.

Cô gái nói: “Tỷ thích đông người.”

trai suy nghĩ: “Vậy đi quán , không biết đó so với tông ta thế nào?”

Họ bước vào, vì có dấu hiệu khách quý nên tính giá bình thường.

Do khách ít, gần đây ta đã đổi từ nồi lớn sang món tự do.

Anh ta xem thực đơn: “Cơm rang ngọc thạch thất tinh, linh tham lạnh trộn ngũ quả, thiên nguyên tam thần hỏa bốc… sao tên món kỳ quặc thế? Sư tỷ, tỷ có hiểu không?”

Vị sư tỷ lắc đầu: “Ta cũng không hiểu.”

Sư đệ xoa cằm, nhìn sang bàn khác: “Có rồi. Đệ đi hỏi xem món nào ngon.”

Anh đứng dậy đến bàn đầu tiên, bàn đó thức ăn chồng cao bằng đầu người.

“Đại ca, đệ lần đầu đến đây, không hiểu thực đơn. Ca có thể giới thiệu món ngon được không?”

Người trước bàn là người bụng to, đầu trọc: “Nói thật với ngươi, từ trang đầu đến trang cuối, món nào cũng ngon. Ta đến nhà ăn này rồi, chẳng muốn đi đâu nữa.”

“Hả?” Sư đệ ngạc nhiên, nghĩ thầm người này chắc là từ núi ra, từng ăn đồ ngon.

Hắn lịch sự cảm ơn, đến bàn kế tiếp. Khách ở đó là một trai thư sinh, trên bàn còn hai ba đĩa thức ăn trống.

“Chào vị huynh đài, ta đến, ngươi có thể giới thiệu món ngon đặc sắc của quán không?”

trai lịch lãm nói: “Dễ thôi, ta cũng đến. Nói đến món ngon, ta đề cử đầu tiên là Vân Kình Tuyết Linh, món này lạnh mát, ăn vào như lạc giữa mây trời, thật tuyệt vời.”

Sư đệ ghi lại tên Vân Kình Tuyết Linh, rồi nghe tiếp: “Món ta đề cử thứ hai là Mã Não Huyết Phượng, ăn vào như ngọt ngào ân tình, như tái ngộ người yêu sau bao ngày xa , một nụ hôn ngàn năm.”

Nghe đến đây, sư đệ thấy không ổn, sao toàn “đề cử” vậy?

Người này có vẻ học rộng, chắc không sai từ chứ.

“Ta đề cử thứ ba là…”

Lúc này Giang Chúc bê món đến: “Tiên trưởng, món tôm xào hồ tửu của ngài đây.”

trai thư sinh mỉm cười nhẹ: “Xin lỗi, ta phải ăn trước.”

Sư đệ cười: “Mời huynh .”

Rồi anh ta thấy cảnh tiếp theo, trai thư sinh biến thành đói khát, bất chấp hình tượng ăn sạch đĩa.

Sư đệ há miệng như quả trứng ngỗng, quay bàn: “Sư tỷ, chuyện ở đây có vấn đề đấy.”

Sư tỷ liếc hắn: “Đừng nói bậy, đây là tông đứng đầu chính đạo, nhất tông thiên hạ, không thể có vấn đề.”

Sư đệ truyền âm: “ họ ăn như lợn vậy.”

Sư tỷ nhìn hắn: “Vậy ngươi hỏi được món ngon ?”

Sư đệ nói: “Không dám hỏi thêm. Hỏi nữa chắc họ thực đơn này ngon hết, thậm chí cả bàn ghế cũng ngon.”

Sư tỷ nhìn hắn: “Lúc nào cũng vậy, không ra gì.”

Vương Sơn: “Chuẩn bị cho ta ba món đặc sắc, thêm một bát canh và hai bát cơm.”

Vương Sơn đáp: “Dạ.”

Anh ta vào bếp: “Ba món, một canh.”

Ta nói: “Biết rồi.”

Nhìn nguyên còn lại, ta nói với Giang Chúc: “Chuyển tin cho Lâm trưởng lão, nguyên không còn nhiều.”

Cô gật đầu: “Dạ, đại đầu bếp.”

Ta nhìn Triệu Minh: “Mang cây thảo tím cho ta.”

Chuẩn bị món thảo tím bọc quả châu đỏ, cùng với Băng Hỏa Sao Lạnh, Nấm Bùng Lửa Xào Yêu Thú, Canh Vân Lâm Lưu Tuyền.

Xong hết!

Sư đệ ăn thì miễn cưỡng.

Ăn rồi thì ăn như muốn gãy đũa.

“Ngon quá! Ngon quá! Cái này cũng ngon. Mẹ ơi! Thực đơn đúng là món nào cũng ngon sao?”

Anh ta ăn lúng liếng: “ ít người ăn đã ngon vậy, đông người ngon thế nào? Quả không hổ danh nhất tông thiên hạ.”

Khi anh ta còn đang khen, đĩa đã sạch, sư tỷ lau miệng: “Sau đại hội giao lưu, ngươi tự một nhé. Ta định ở lại đây.”

Sư đệ há hốc: “Hả!”

Tình hình này, khi đại hội bách tông chính thức khai mạc, đã lên đến đỉnh điểm.

Ta lại đổi sang nồi lớn, quá bận không kịp làm món .

Trên võ đài.

Hai đệ tử hai phái rút vũ khí.

Một người nói: “Vị huynh đệ này, chơi cho có lệ thôi, ta đang đợi ăn cơm.”

Người gật đầu liên tục: “Đúng! Đúng! Ta cũng vậy.”

Hai người đồng ý, đầy ba phút đã phân thắng bại.

Các trưởng lão dẫn đầu hai phái ngơ ngác, bao cũng đánh nửa tiếng xong, sao vậy?

Chủ tông đầu tiên cười nói: “Không sao, đại hội, mọi người vui vẻ là được.”

Người khác đồng tình.

chẳng bao lâu, họ không còn cười được vì võ trường gần như trống không.

Chỉ nghe một tiếng: “Xông lên! Muộn cơm rồi!”

Đệ tử tông cười nhạo: “Xem bọn họ yếu đuối thế nào. Hết đại hội rồi, thím Lý vẫn là của ta.”

họ không ngờ, hôm nay nhà ăn chẳng có ai.

Vì ta đang tham ẩm thực ở một địa điểm khác.

Ban có ba người, Lâm trưởng lão là một trong số đó.

Đệ tử bách tông lần lượt mang vật của ra, chỉ có ta một người đốt lửa ăn.

Mọi ánh mắt đều dồn ta.

tóc ngắn bên trái nói: “ ăn để thách thức thiên tài địa , có phải quá ngạo mạn không?”

Lâm trưởng lão cười không nói gì.

Thời từng phút trôi qua, món ăn của ta cuối cùng cũng ra lò.

Món ta hài lòng nhất, tên là “Bách vị nhân ”.

ít nguyên linh thảo nhất, kích thích ra hương vị phức tạp nhất.

Đệ tử đối thủ của phái khác nói: “Lão bà bà, ta thừa nhận bà ăn vô song, ăn để đánh bại quả là bất khả !”

Trái cây trong tay hắn trị giá còn thưởng top ba.

Nói thẳng ra, là bách tông đem ra để giữ thể diện.

thưởng không quan trọng với họ, với ta lại rất quan trọng.

Nên hàng ngày đêm đêm ta đúc kết thành món này.

Tất cả sự thấu hiểu của ta đều có trong đó.

Ta nói với : “Xin mời thưởng thức.”

38.

tóc ngắn nói: “Đứng trước bao nhiêu món ngon thiên nhiên như vậy, món này chỉ là thứ thêm vào, không quan trọng lắm.”

Lâm trưởng lão nhìn cô ta: “Ngươi không thử thì làm sao biết được?”

Anh ta miễn cưỡng gắp đũa: “Ta sợ sẽ phải nôn ra mất.”

Ngay lúc anh ta bắt đầu ăn, đội lớn của bách tông quay trở lại, reo hò: “Lý đại nương đây rồi!”

Họ tụ tập lại: “Đại nương, ta đói rồi, khi nào thì bắt đầu ăn?”

Ta cười: “Chờ thêm chút nữa nhé, đợi xong cuộc đã.”

thứ ba nói: “Ta nhớ trước đây này hầu như không ai quan tâm.”

Lâm trưởng lão gật đầu: “Đó chính là sức mạnh của ẩm thực. Nó không phải thứ hoa mỹ phù phiếm. Bao nhiêu quả lạ kỳ ở đây, có bao nhiêu người thường có thể thưởng thức? Chỉ có món này là đơn giản nhất, thiết thực nhất, mộc mạc nhất.”

Khi tóc ngắn ăn xong, sắc mặt anh ta thay đổi liên tục.

“Không ngờ một món ăn lại có hiệu quả như vậy. quả là thiên nhiên ban tặng, thì đây chính là tinh hoa nhân tạo. Ta xin rút lại lời nói vừa rồi, xin lỗi thím.”

Dĩ nhiên, ta vẫn không vào được top ba cuộc .

Sau khi xong, Lâm trưởng lão tìm ta: “Cô không thiết kế món ăn ngon đến nổ tung sao?”

Ta lắc đầu: “Nguyên quá đắt, ta không muốn lỗ vốn.”

Ông ta cười ha ha: “Năm trăm linh thạch đó, để ta nghĩ giúp cô.”

39.

Ngày cuối cùng, các trưởng lão dẫn đầu của bách tông lần lượt tìm đến ta.

Nghe nói là đệ tử của họ tha thiết muốn đem ta đi theo.

Đệ tử trong tông ta lập tức không vui.

người! người! Có kẻ muốn cướp thím Lý của ta.”

Ôi chao, ngay lập tức trời tối sầm lại, vạn kiếm đồng loạt xuất hiện.

“Ai dám cướp thím Lý!”

muốn cướp, các người không biết giá trị vũ lực của Nhất tông thiên hạ sao!”

Lập tức các trưởng lão trước mặt ta vã mồ hôi lạnh.

Họ nuốt nước bọt: “Không cướp nữa, ta không cướp nữa.”

Sống hay ăn, cái nào quan trọng họ vẫn biết rõ.

Vụ này cuối cùng được khép lại như thế.

Điều quan trọng là mức lương họ đưa ra còn thấp lương hiện tại của ta.

Khi ra đi, các đệ tử ngoài tông không nỡ rời xa ta:

“Ta sẽ nhớ thím, đại nương.”

“Năm sau gặp lại.”

“Ta không đành lòng rời xa thím, hu hu…”

Ta vẫy tay với họ: “Năm sau gặp lại.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương