Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

8.

Thấy hắn ta nói xong, ta trâm ra.

Nhìn hoàng , hắn giọng nhẹ nói:

“Bệ hạ còn nhớ trâm không?”

Hắn cầm trâm và ngồi xuống tủ quần áo với ta.

Những ngón tay mảnh khảnh nhặt lược gỗ lên và nhẹ nhàng chải và vấn ta lên.

Cuối cùng, chỉnh bằng trâm.

Hắn chậm rãi nói:

“Thử tình vi khanh, vi khanh oản thanh ti*.”

*Tình vì nàng kết, vì nàng vấn xanh.

Ngay những lời xuất hiện, ta đã hiểu tất cả mọi thứ.

Từ kiếp trước, đến kiếp , ta không là mơ tưởng.

nhắc tới ca ta, lần đầu tiên ca rung động, là ca ca gặp tẩu.

Đó là vào một đêm trước của Lễ Đoan Ngọ.

Trước một tháng, ca chọn gỗ tốt nhất.

Tự tay đẽo gọt và khắc trâm từng chút một.

Hắn bày tỏ tình cảm với tẩu.

Một vị tướng trẻ tuổi, thường chỉ biết luyện binh và luyện binh.

Giờ ngồi trong phòng chạm khắc cả .

Lúc đó, ta rất g he n tị.

sau đó, vị ca ca không đáng tin của ta đã ta thử.

Khiến ta mất hàng chục sợi .

Ta đin rồi!

Cầm trâm quý giá do ca xong.

Ta đi tìm hoàng – người vẫn còn là thái tử vào thời điểm đó.

Yêu cầu hắn ta một cái giống thế cho ta.

Ta có một trâm trông đẹp hơn của ca ca ta.

Lúc đó, hắn rõ ràng là không vui.

Thế , ta được một trâm vào Tết Đoan Ngọ.

Ta luôn nghĩ quá mạnh mẽ.

Lúc đó, hắn ta ăn và sống dưới mái nhà của ta, vì vậy hắn ta điều đó một cách bất đắc dĩ.

Ta không ngờ hắn ta hạnh phúc vào thời điểm đó.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của ta tốt hơn một chút.

Dựa vào cánh tay của hắn, trong ánh nhìn đầy quan tâm:

tự ra khỏi ?”

“Ừm, với Hắc ám vệ quân.”

“Phụ Thân ta ngăn vào bằng cổng chính?”

Hắn sờ sờ mũi, có chút x/ấu hổ:

“Ừm-hừm……”

Bên ngoài có người canh gác, còn trong sân là phụ thân và các vị ca ca của ta.

Phụ Thân đã ra lệnh Đông, Tây, Nam, Bắc đều được canh gác nghiêm ngặt.

Sau suy nghĩ một lát, “ ca của ta cho vào.”

Hắn vỗ vỗ chóp mũi ta,

“Hiểu Hiểu thông minh.”

Ta ôm vòng eo g/ầy gò của hắn:

“Phụ thân đang rất g¡ận, mai ta sẽ nói chuyện với phụ thân, hai nữa ta sẽ trở về hoàng .”

Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói:

“Ta không đến gặp nàng để nàng x/ấu hổ và cãi nhau với nhạc phụ.”

“Ta sẽ đi xin lỗi nhạc phụ, ta sẽ lo chuyện trong .”

“Ta đến đây là để giải thích, ta sợ nàng g¡ận, sợ nàng suy nghĩ quá nhiều, sợ nàng bị ủy khuất, cho nên ta đến nói sự thật với nàng trước.”

nào chuyện trong xử lý xong, ta sẽ đón nàng vào , được không?”

“Nếu chuyện trong không xử lý tốt, cho dù nhạc phụ đồng ý cho nàng trở về, ta sợ Thái hậu sẽ g¡ận với Hiểu Hiểu của ta.”

Vừa nói, vừa trìu mến vuốt ve mái dài của ta:

“Tiểu công chúa quý giá của phủ tướng quân, bất luận ở nơi nào, không thể g¡ận.”

Sau nghe điều , ta thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

nếu không trở về, cứ để hắn một chiế n đ ấu với thái hậu, sẽ không có kết quả tốt.

Hoàng không có vấn đề gì trong việc xử lý các vấn đề của triều dã, về phía hậu , đặc biệt là đối với tâm tư của Thái hậu thì không chắc là có thể giải quyết ổn thỏa.

Cho nên hoàng , ta còn trở về.

Ta đưa ánh mắt tròn xoe về phía , chậm rãi nói:

ca nói mấy nay sợ ta không thoải mái, cho nên mới sắp xếp cho các ca cơ của Tần Cao phủ đến phủ tướng quân hát cho ta.”

Có người nghiến răng:

“Hắn dám!”

thầm nhíu ch/ặt chân mày.

“Nghe nói đầu bài của Quân Thảo Các Ngọc công tử, Vô Song Công tử, đều chơi đàn hay… dáng vẻ rất tuấn tú… không biết có đúng không!”

biết đấy, ta chưa bao giờ có sức đề kháng với những nam nhân tuấn tú, và ta không tự tin vào sự kiên nhẫn của , vì vậy có chắc là ta tiếp tục chờ đón ta trong biệt phủ không?”

Hoàng mặt đen sầm:

“Đừng nói vậy, trẫm sẽ đưa nàng về ngay.”

Ta cong khóe môi.

Nhất dạ xuân canh, ngay hôm sau hắn vội vã rời triều đình rồi trèo lên cửa sổ phòng ta.

Đợi đến lúc phụ thân về.

Ta đang ở cửa.

phụ thân ta nhìn thấy ta, ông g¡ận nói:

“Thật là gái xuất giá nước đổ đi, vẫn đi thật sao.”

Phía sau phụ thân ta là người đàn ông được hoàng phái đến để đưa ta vào .

Ta ôm phụ thân, thì thầm vào tai ông:

thương phụ thân nhất, xin phụ thân đừng g¡ận, không đi thì tiểu hoàng của sao?”

Phụ Thân khịt mũi và liếc nhìn ta, thể nói, “Chỉ có thôi sao?”

ta ngồi vào kiệu, ta vẫn nghe thấy phụ thân ta lúng túng nói:

“Đừng để bản thân chịu ủy khuất.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương