Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

11

Vừa muốn tỏ ra bất đắc dĩ, lại vừa sợ thật sự làm phật ý phủ Công, cắt đứt đường lui chính mình.

“Tiểu thư, vậy đến dự yến…”

Thải hạ giọng, làm động tác trẹo chânvấp ngã.

Ta khẽ lắc , khóe cong lên nụ cười :

“Không cần.”

Thải sững lại:

“Nhưng nếu đại tiểu thư biểu hiện quá tốt, lỡ phủ Công thật sự vừa mắt…”

“Vừa mắt thì hay.”

Ta thong thả quay người, tà váy quét qua phiến đá xanh phát ra tiếng khe khẽ:

đoan trang, ngoan ngoãn, khi bỏ trốn, phụ thân và mẫu thân thêm lạnh .”

Thải lập tức hiểu ra, mắt sáng:

“Tiểu thư thật cao minh! Đến đó mọi người sẽ , là đại tiểu thư tự chê cao môn, lại cố chấp theo tên thư nghèo, tự mình chuốc khổ!”

“Không chỉ thế.”

Ta dừng bước, ngẩng vầng trăng đang dần tròn nơi chân trời.

Thải vẫn còn chưa hiểu hết, nhưng ta không giải thích thêm.

Có những nước cờ, không cần rõ.

10

Trong yến tiệc, đèn nến lay động.

Ta ngồi bên cạnh mẫu thân, mắt mũi, mũi tâm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho mẫu thân, từng cử động đều ung dung, đoan trang, hiền hòa.

Trong tầm mắt nghiêng, ta thấy đích tỷ mặc một bộ váy áo màu thủy hồng, đang trò chuyện rất vui vẻ với mấy vị cô nương bên cạnh. 

Trên mặt theo nụ cười vừa phải, thì cụp mắt mỉm cười, thì nghiêng lắng , trông có vài phần dáng vẻ đại gia khuê tú.

Phu nhân Công thấy hết, quay sang đích mẫu ta mỉm cười:

“Tô phu nhân thật có phúc, hai vị tiểu thư mỗi người một vẻ, một trầm tĩnh dịu dàng, một tươi sáng động người, thật khó phân cao thấp.”

Đích mẫu mỉm cười đáp lại, ánh mắt chuyển qua lại giữa ta và đích tỷ, theo vài phần cân nhắc.

Công vuốt râu gật :

“Hai vị tiểu thư đều là cô nương tốt. Chỉ là chuyện hôn nhân không phải chuyện nhỏ, xin cho chúng ta thêm ít suy xét.”

Khi tan tiệc, quản gia phủ Công đưa tiễn chúng ta ra tận .

Về đến phủ, đích mẫu ngồi trên ghế thái sư chính sảnh, tay lần chuỗi Phật châu. 

Thấy đích tỷ hành lễ quy củ, bà mới chậm rãi mở miệng:

“Mấy nay ở trong viện tự kiểm điểm, hẳn là đã nghĩ thông rồi chứ?”

Đích tỷ cúi , giọng trầm thấp:

“Nữ nhi biết sai rồi.”

Đích mẫu thở dài, phất tay:

“Được rồi, lệnh cấm túc giải trừ. làm việc cho ổn thỏa, đừng luôn khiến người khác phải bận tâm vì con.”

Đích tỷ đáp một tiếng “dạ”, ngẩng mắt lên, lén liếc ta thật nhanh, trong ánh mắt theo thứ cảm xúc khó phân, vừa nhẹ nhõm, lại vừa không cam .

Ta đứng lưng đích mẫu, tay nâng chén trà khẽ ổn định lại, khóe giữ một nụ cười nhàn .

Giải cấm túc thì sao?

Trong vẫn chưa dứt được cái ý niệm kia, sớm muộn gì sẽ gây chuyện. 

Ta khẽ thổi lớp bọt trà, làn hơi nóng tản ra bên miệng chén, đáy mắt trong suốt.

Vở kịch , mới chỉ đến giữa thôi.

Vài , ta để âm thầm mua chuộc mấy kẻ lắm chuyện, để bọn họ vừa đúng cho tên thư kia được chuyện đích tỷ đang hôn sự.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ngón tay ta gõ nhẹ lên mặt , lắng người hầu bẩm báo cảnh hắn đập đứng dậy trong trà lâu, khóe chậm rãi lan một tia lạnh lẽo.

“Tên thư ấy bên ‘Tô đại tiểu thư mai sẽ đính thân với công tử phủ Công’, chén trà trong tay rơi xuống, mặt đỏ bừng, hỏi han mãi không rõ, cuối cùng giận đùng đùng bỏ đi, trông như muốn chạy đến tranh lý lẽ.”

Ta khẽ “ừm” một tiếng, xoay chiếc vòng ngọc nơi cổ tay:

“Làm tốt lắm.”

Quả nhiên, tên thư kia nóng thật.

Hắn viết thư, nhờ môn phòng chuyển vào cho đích tỷ.

Ta ra hiệu cho môn phòng lui xuống, ngón tay khẽ vuốt tờ thư đã bị mở qua một lần, trên đó là nét chữ hắn, vội vàng gấp gáp, hỏi đích tỷ vì sao bỗng dưng phải đính hôn, có phải bị ép buộc hay không.

“Đem thứ chuyển cho đại tiểu thư, cứ là thư ngoài nhờ đưa vào.”

Ta khẽ với tâm phúc.

Không bao lâu, trở về báo: đại tiểu thư vừa nhận được thư đỏ mắt, lập tức thay bộ quần áo màu , mượn cớ ra hậu viện cầu phúc, rồi ra ngoài từ góc.

Ta đứng dưới hành lang, ánh trăng mát rượi, khóe cong lên một nụ cười .

Hồi kịch mới chỉ bắt náo nhiệt thôi.

Không bao lâu , tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đã trở về.

Đích tỷ tự cho là làm việc kín đáo, lại không biết nếu không có ta tạo điều kiện, làm sao mà lén ra ngoài được, còn lá thư vị thư kia làm sao có thể đến được tay ?

Chỉ là không biết hai người họ đã tính đến đâu rồi, nhưng nghĩ chẳng ngoài chuyện bỏ trốn mà thôi.

“Tiểu thư, mấy nay đại tiểu thư sai các trang sức đi cầm, chỉ là các không dám, đại tiểu thư đang gấp lắm ạ.”

Ta khẽ nhướn mày:

“Lại muốn bạc làm gì nữa đây?”

Đang , thấy bên cạnh đích tỷ đi đến.

“Tiểu thư, đại tiểu thư mời người qua một chuyến.”

“Có chuyện gì?”

“Đại tiểu thư gần đây đang gom bạc!”

Ta khẽ cười, đứng dậy:

“Đi thôi, xem vị tỷ tỷ tốt ta lại định làm gì.”

Ta chỉnh lại nếp tay áo, bước trên bậc đá đi về sân đích tỷ, Thải theo sát phía .

Bước chân ta không dừng, khoé còn ý cười nhàn .

Vừa đến viện, bên trong đích tỷ đang nổi nóng, ném vỡ một chén trà:

“Chút chuyện thế làm không xong! Giữ các ngươi còn có ích gì?”

Khi ta đẩy vào, đang đứng quay lưng về phía , bóng lưng lộ rõ vẻ bực bội.

Tùy chỉnh
Danh sách chương