Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Hẳn là cháo phục linh hôm qua hợp với ý mẫu thân.”
Đích mẫu cầm khăn che miệng, khẽ ngáp:
“ , đêm qua quả ngủ yên giấc hơn . Chỉ là…”
Giọng bà đổi hướng, nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Gần đây Vân nhi cứ tránh ta, con nói xem có nàng vẫn giận bàn hôn hay không?”
Ta hạ mắt, nhẹ nhàng khuấy bọt , giọng mềm mại:
“E là tỷ tỷ vẫn chưa thông suốt. Hôm qua ta nghe Thải Nguyệt nói, tam công nhà Lễ bộ Thượng thư đang giảng học ở Tĩnh Thư Viện ngoài thành. Nghe nói không chỉ học vấn , mà tính tình cũng vô ôn hòa.”
5
Ta thấy đích mẫu khựng lại giữa chừng khi bưng :
“Ồ? Con những này bằng cách nào?”
“Vài trước khi dọn dẹp thư phòng, con tình cờ lật thấy quyển *Luận Ngữ* hắn từng ghi chú. Chữ viết như người, thanh tú mà tao nhã.”
Khi ta ngẩng mắt lên, vừa khéo chạm ánh nhìn của đích mẫu.
“Nghe nói thân thể hắn không được , nếu sâm trong kho của mẫu thân để không, bằng…”
Ta chưa nói hết câu, Tô mụ mụ đã lập tức cười mà đón lời:
“Phu , ý của nhị thư hay! Vừa thể hiện được quan của phủ Quốc Công chúng ta, lại vừa để tam công hiểu rõ tấm của đại thư, là đôi bên đều .”
Đích mẫu dùng ngón khẽ vuốt miệng lúc, cuối cũng gật đầu:
“Thôi được, cứ làm theo lời con nói. Tô mụ mụ, lấy hai củ sâm rừng nhất.”
ta khẽ yên ổn lại.
Hai sau.
Ta đang ở bên đích mẫu xem sổ sách, thì thấy Hoa Nhan hớt hải chạy vào, tóc tai rối loạn:
“Phu ! Nhị thư! Không xong ! Đại thư… đại thư phu định gả người cho kẻ khác, đã tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống!”
Đích mẫu vỗ bàn “bộp” tiếng, nước trong văng ra hơn nửa:
“Hồ đồ!”
Đến sân của đích tỷ.
Ta ra hiệu cho Hoa Nhan đến gõ cửa, ta đứng sau lưng đích mẫu, lúc cất giọng:
“ lẽ tỷ tỷ vẫn giận? Mẫu thân vừa mới nói, định đem sâm tặng cho…”
“Ta có c.h.ế.t đói cũng không gả cho cái gì mà tam công !”
Ta quay sang đích mẫu, quỳ gối:
“Mẫu thân bớt giận, tỷ tỷ hẳn chỉ là nhất thời hồ đồ. Không bằng cứ để tỷ về phòng bình lại, con thay người khuyên giải?”
N.g.ự.c đích mẫu phập phồng tức giận, cuối hất áo:
“Con trông chừng tỷ tỷ của con cho !”
Chờ tất cả lui xuống, ta mới xoay người nhìn đích tỷ.
Nàng ngồi bệt trên ghế, đôi mắt đẫm lệ, trông khác gì con mèo ướt mưa.
“Tỷ không muốn gả cho tam công Lễ bộ Thượng thư, tỷ muốn gả cho ai?”
“Ánh Nhi, muội mà, người ta muốn lấy… không mấy tên công kia, mà là…”
“Tỷ tỷ! Phụ thân mẫu thân không chấp thuận đâu, thư Quốc Công phủ sao có thể gả cho kẻ thư sinh nghèo túng?”
“Nhưng nếu tỷ muốn gả cho hắn… cũng không không có cách.”
Ta cầm chiếc gương đồng trên bàn đưa đến trước mặt nàng.
“Chỉ là tỷ cứ khóc lóc thế này, chỉ khiến phụ thân thêm chán ghét. Nếu hắn thực , hắn nên nghĩ xem làm thế nào để xứng với thân phận đích nữ Quốc Công phủ.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Đích tỷ ngẩng đôi mắt đẫm nước lên:
“Xứng thế nào được? Hắn… hắn ngay cả căn nhà ra hồn cũng không có.”
“Cho nên hắn thi khoa cử.”
Ta đưa vuốt lại mái tóc rối của nàng, giọng nhẹ như gió:
“Tỷ lén đưa hắn bạc, để hắn yên đọc sách. Đợi hắn đỗ đạt làm quan, phụ thân có lý do gì mà phản đối?”
Đôi mắt đích tỷ lập tức sáng bừng, như chợt túm được cọng rơm cứu mạng:
“ sao?”
“Đương nhiên là . Tỷ ngồi dậy .”
Đích tỷ theo lực đỡ của ta mà ngồi ngay ngắn lại.
“Chỉ là, phụ thân mẫu thân vẫn tiếp tục chọn mối hôn cho tỷ. Đến lúc đó, có giữ được hay không, xem tỷ có kiên định hay không.”
“Tất nhiên ! Phụ thân mẫu thân đừng hòng ép ta tùy tiện gả .”
Đích tỷ lại khôi phục vẻ kiêu ngạo cố hữu.
Ta đỡ nàng ngồi xuống, tự rót nóng, làn khói trắng mơ hồ che ánh mắt gấp gáp của nàng:
“Tỷ đã có quyết , càng nhẫn nại. với phụ thân mẫu thân, ta cố thay tỷ xoay xở. Gặp người đến cầu hôn, tỷ đừng lập tức trở mặt, chỉ cần kéo dài thời gian là được.”
Đích tỷ cầm , các đốt ngón trắng bệch vì nắm quá chặt:
“Ta hiểu . Chỉ cần đợi đến lúc hắn đỗ khoa cử, ủy khuất này có là gì. Ta nhất định khiến phụ thân hối hận.”
Ta nhìn dáng vẻ nàng tin chắc không nghi ngờ kia, trong chỉ khẽ bật cười lạnh.
Đời trước ta đã sống hắn hơn mười năm, cái gọi là “ngàn vạn ” trong mắt đích tỷ phụ khác mẫu chỉ là lớp vỏ bọc mà thôi.
Ngoài cái xác da người kia, hắn thực chất nhu nhược đến mức không chịu nổi kích, lại có tài học , ngoài miệng chỉ đọc mấy câu “chi hồ giả dã”.
Tỷ tỷ ơi tỷ tỷ, những tháng đó cũng nên để tỷ nếm thử .
Ta vốn cầu vinh hoa phú quý, chỉ mong an ổn cả đời, mà cũng bị tỷ khuấy nát.
Hiện giờ, ta liền để tỷ toại nguyện.
Những tiếp theo, ta mỗi đều theo sát đích mẫu xử lý trong phủ, sổ sách được ta phân loại rõ ràng rành mạch, ngay cả số lụa là cũ kỹ chất trong kho ta cũng nghĩ cách mang bán, đổi thành bạc để bổ sung chi tiêu trong nhà, khiến tiên sinh quản sổ sách khen ta hết lời.
Mà đích tỷ thì quả nhiên như ta dự liệu, mỗi chỉ diễn trò đến thỉnh an đích mẫu cho có lệ, gặp công đến cầu hôn thì hoặc giả bệnh hoặc lạnh nhạt đối mặt.