Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
[Cô chết rồi, nhắn tin lại cho tôi là ma à?]
[ chơi trò nhãi nhép đó, sự nhẫn nhịn của tôi có hạn.]
Chậc, nếu không hệ thống kéo tôi thì cái xác cũng theo chủ nhân cũ rồi, nên tôi không hề nói dối.
thôi kệ, kiểu thì tôi gặp quá nhiều. 100 cái yêu cầu nghe thôi cũng loại "ngược nữ": nhẹ thì quỳ gối trong mưa, nặng thì hiến mắt hiến gan. Quá chán.
tôi chỉ phấn khích vì… tôi giàu!
"Hệ thống, check acc mau, nhiêu tiền?"
"Tám mươi triệu… nhìn cô kìa, chuẩn đốt tiền rồi đúng không?"
Tôi vui muốn quăng gối lên trần.
"Tiêu chứ còn ! Có tiền không tiêu thì phí! Mau tìm hộ tao chỗ ăn chơi xịn nhất, club nào trai đẹp full option nhất! Tao gọi hẳn tám em lúc!"
Ở thế giới cũ nghèo nát đời, cuối cùng cũng tới lượt tôi phú bà rồi!
Tôi makeup kiểu nữ hoàng lạnh lùng, mặc váy đỏ chót, xoay mấy vòng trước gương. Body đúng chuẩn: eo thon ngực đầy, y chang tôi. Hài lòng.
Đang chuẩn thì điện thoại réo. Không lưu tên, tôi bắt máy luôn.
"Phương , nửa tiếng qua rồi, cô còn chưa tới?"
" ỷ mình là bạn gái tôi loạn, sai thì xin lỗi, cơ bản cũng không à?"
Giọng ghét bỏ tràn ngoài màn hình.
À, hóa thằng ngo gọi.
Nhưng hôm nay tâm trạng tốt, tôi giải thích nhẹ nhàng:
"Anh trai, bạn gái anh ngỏm rồi, tôi là ma nhập, thì chắc chắn là không. không còn liên quan anh hết, gọi nữa, bye bye nha~"
Cúp máy, block luôn.
Hất tóc cái, bước thần thái.
"Xuất phát! Club Bạch Kim!"
Quản lý nghe tôi đòi phòng sang nhất, trai đẹp đắt nhất thì toe toét, vội cho dẫn đường, hứa sẽ mang mấy cực phẩm . Tôi cũng híp mắt.
Chưa kịp vào phòng thì gọi giật lại.
"Ơ, không Phương sao? Miệng nói không vẫn lò dò chạy tới!"
"Anh Lệ, chó của anh rồi kìa!"
Tôi nhíu mày nhìn đứa . Ăn mặc bảnh thật nhưng đúng kiểu nhân vật quần chúng.
Ngay sau đó, cả đám từ phòng bên kéo .
vỗ : "Tao thắng rồi nhé. Tao bảo rồi, bả huấn luyện quen như chó, bướng chút thôi chứ cuối cùng cũng ngoan ngoãn tới."
"Mười vạn, trả lẹ."
đứa khác bực bội chuyển khoản.
Giữa đám đó, nữ bước , nhìn cái khí chất thì ngay vai .
nhếch mép: "Cô còn mò tới à? Tôi tưởng chết thật rồi."
Tôi gọi hệ thống: "Ê, có không?"
"…Ừ, tôi cũng không hiểu sao anh ta ở ."
Thì là anh ta, còn nhỏ kế bên chắc là nữ phụ Tưởng Viện. Nhưng liên quan tới tôi.
Tôi , giơ ngón cái:
"Đúng rồi, coi như tôi chết . Sau tôi thì ơn coi như ma, vờ như không nha~"
Quay thì kéo .
gằn: "Cô không xin lỗi sao?"
"Tôi xin lỗi cái ?"
"Cô Viên Viện dị ứng xoài, gọi đĩa trái cây có xoài, cô ấy suýt sốc vào viện, không xin lỗi à?"
Tôi nghe xong muốn rụng rốn.
"Cô ta mình dị ứng xoài vẫn ăn xoài, thế là lỗi tôi? chẳng thiểu năng à?"
Không khí im phăng phắc.
Rồi có tiếng nức nở:
"Anh Lệ, khó nữa, em tin cô ấy không cố ý. Trong phòng đèn mờ, em không cẩn thận ăn nhầm thôi, bỏ qua ."
Tôi vỗ hưởng ứng: "Nghe chưa, trà xanh còn nhận lỗi về mình, anh ép tôi xin lỗi ? Có bệnh à?"
Tôi giật , hất mạnh. Ai nấy mũi đặc sắc rõ.
Tưởng Viện trố mắt: "…Cô gọi tôi là trà xanh?"
"Ờ, lời tôi có hơi khó nghe, chị gái chấp, với lại chị xanh lè thế kia, hợp lý quá còn ?"
"Phương , cô quá đáng!" – gầm.
"Nếu không muốn xin lỗi thì cô tới ? Cầu xin tôi chia sao? là thái độ của cô khi cầu xin à?"
Tôi khoanh , nheo mắt: "Cầu xin cái ? là club . Anh thử đoán xem tôi để ?"
Vừa dứt, quản lý dắt nguyên hàng trai đẹp lộng lẫy vào, xếp thành hàng trước tôi.
Quản lý khúm núm: "Tiểu thư Phương, tôi chọn cho cô , hài lòng chứ ạ?"