Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến lúc cửa rầm phát, tôi giật mình tỉnh . Bản năng cho tôi biết, thằng này không hề đơn giản.
"…Hệ thống, đây coi."
" gì?"
"Trong vòng mười phút, tao muốn biết full info ."
Thực chưa mười phút, đúng phút thôi, hệ thống đã quăng cả profile từ lúc lọt lòng ngay trước mặt tôi.
Thấy chức danh Tổng giám đốc Tập đoàn Mậu Thành phố A, tôi ngậm ngùi câm nín.
"Ủa? tổng giám đốc ở A mò B gì, còn chui vô Bạch Kim Club?"
" ảnh mở chi nhánh ở B , với lại Bạch Kim Club ảnh luôn mà."
"…Mày đúng đồ khốn, sao hôm không nói?"
"Ủa hỏi đâu."
Tôi: …
Tôi im re nửa phút.
"Ảnh bạn gái chưa?"
"Không."
"Thanh mai trúc mã?"
"Không."
"Hôn thê arranged, hay hôn ước từ bé?"
"Không, cứ mạnh dạn . Tôi biết gu mà, tôi đưa đây đoán được kiểu gì đổ ảnh thôi. tôi nói trước, cưa đổ ảnh khó phết nha."
Khó hả? Tôi liếc huy hiệu hôm cướp được từ áo anh ta, đặt cạnh gối. tôi .
Thử thách hả? Tôi thích. Đã để mắt , không bao để vuột.
Tôi mò chi nhánh , bắt đầu diễn mấy trò "tình cờ".
Canh anh ta , uống cà phê dưới chân công ty.
Hoặc chờ anh ta tan ca, giả vờ ngang cổng công ty.
Nhiều lần "trùng hợp", ông này đúng kiểu lạnh như kem tủ đá. nhẹ, chưa kịp tôi mở miệng "trùng hợp ghê", đã quay lưng mất hút.
Tức đến cắn chăn ngủ luôn.
Rình rập cả tuần vẫn không ăn thua, tôi bực quá shopping xả stress.
giày cao gót, xách trái phải, vừa ngân nga vừa bước khỏi mall.
Đang khu chung cư ven đường, thấy bà mẹ vừa gọi điện vừa la oang oang. Nhìn lên, con bé tầm 4–5 tuổi đang treo lủng lẳng ngoài cửa sổ tầng 2, hai chân lơ lửng, bám vào lan can.
Nguy cơ rõ rành rành, rescue team chưa kịp .
Người xung quanh đứng tim. Và ngay khoảnh khắc — con bé tuột .
Không nghĩ nhiều, tôi quăng hết đống , phóng đỡ.
Thời gian như bị bấm nút pause.
Ôm gọn con bé đáp xuống an toàn, dân tình ồ lên vây lại.
Ai lo lắng hỏi han.
Gia đình nó chạy , cảm ơn quỳ lạy, kể chạy đồ mà tưởng nó ngủ. Ai ngờ leo cửa sổ.
Tầng 2 thôi, với tôi chả gì. Tôi nhận lời cảm ơn, định chuồn … bắt gặp đứng cách không xa.
" không sao chứ?" – lần đầu tiên anh ta chủ động bắt chuyện mấy tuần nay.
Tôi vẫy múa múa: " may, va chạm hơi mạnh nên ê ê, chắc không gãy đâu. mà tôi tiêu kìa."
Tôi , bị giẫm bẹp dí.
"Bây mood tôi khá tệ, cần ai bồi thường gấp."
liếc , nhặt hết lên:"Tôi cho em nhé?"
Trời ơi, pha cứu người này tôi quá đỉnh, chắc chắn anh ta bị tôi hớp hồn .
" không cần. Thêm WeChat ?"
Dưới nụ sáng chói tôi, cuối cùng anh ta rút điện thoại .
WeChat , tôi loạn hơn nữa.
Mỗi ngày spam chào buổi sáng, kể chi tiết ăn bao nhiêu hạt cơm.
Trước khi ngủ còn giả vờ nũng nịu chúc ngủ ngon.
vẫn lạnh như tảng băng. Mười tin rep tin phúc đức lắm .
Không sao, tôi còn chiêu "hiền thê".
Cách hai ngày lại cháo Hải Châu, cho vào hộp giữ nhiệt, gửi đến công ty anh ta, nhắn nhủ "em nấu ba tiếng , nhớ ăn".
Anh ta lần nào nhắn không cần, lễ tân lúc nào nhận mang lên.
Vài tuần trôi , tôi quyết định mạnh : mời hẹn hò.