Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

09

Màn công diễn hai thức bắt .

màn hình thủy tinh pha lê của sân khấu, chiếu ra hình ảnh một nơi khuê phòng tĩnh lặng.

Trong khuê phòng, có hai chị em.

Ngồi trước cổ cầm là Tiểu Ngọc, ngón ngọc khẽ lướt qua dây ; người còn lại đứng bên cạnh, giọng ca uyển chuyển.

Họ , họ hát – là nỗi bất cam và hoài bão của nữ nhi nơi khuê phòng.

Mang trong mình khát vọng lớn lao, lại bị những ràng buộc lễ giáo gò bó.

Họ sắp phải vâng theo lệnh cha mẹ, gả cho người ông chưa từng gặp mặt.

Hai chị em không cam tâm, bèn hẹn nhau bỏ trốn.

đường, gặp phải thổ phỉ, may được hai nữ tướng ra cứu giúp.

Kiếm pháp của hai nữ tướng điêu , như rồng bạc bay lượn.

Từng cơn gió thu theo kiếm cuốn bay, tà áo tung bay phiêu dật, lúc thì nhẹ như mây trôi, lúc lại sắc bén như sấm sét.

ấy, hai cô gái khuê phòng mới nhận ra – thì ra phụ nữ cũng có thể sống như vậy.

Hai nữ tướng dạy họ múa kiếm, dẫn họ đi khắp sơn hà rộng lớn.

đất nước lâm nguy, chiến sự khẩn cấp,

Tuy là con gái khuê các, họ vẫn ôm chí lớn.

chuyên tâm học binh pháp, trở thành mưu sĩ.

Ý kiếm trong họ, cũng ngày càng thuần thục.

Cảnh cuối cùng, bốn nữ anh khí ngút trời, cùng múa kiếm giữa khói lửa chiến trường.

Ánh mắt u oán của cô gái khuê phòng năm xưa, nay đã hóa thành nét kiên cường và quả cảm.

Cái gọi là Tiêu Dao Du, không phải là tự do hoàn toàn không bị ràng buộc, mà là sự rộng mở và yên bình trong tâm hồn.

bản nhạc kết thúc, cả phòng vang lên tràng pháo như sấm dậy.

Tôi nhìn Tiểu Ngọc, từng giọt mồ hôi lấm tấm trán cô, như được thấm bởi sương mai – là một vẻ đẹp khỏe mạnh, trong suốt.

Lúc ấy tôi mới thật sự hiểu sao cô lại Tiêu Dao Du.

Tiểu Ngọc và Thám Xuân là đôi tri kỷ.

Thám Xuân từng nói: “ ta là ông, chắc chắn sẽ sớm bước ra ngoài, lập nên sự nghiệp.”

Thám Xuân không cam phận chỉ là một tiểu thư khuê các, còn Tiểu Ngọc – người từ nhỏ đã được nuôi dạy như con trai – cũng luôn cảm thấy tài năng bị chôn vùi.

họ là ông, ở thời đại ấy, chắc chắn sẽ có chỗ đứng.

Có lẽ này, Tiểu Ngọc muốn cơ hội này, hoàn thành điều tiếc nuối của mình và Thám Xuân – cũng như của vô số cô gái bị trói buộc trong xã hội phong kiến.

Cô đã làm được rồi.

Quý Lâm rưng rưng nước mắt, vỗ đỏ cả lòng bàn ghế huấn viên:

“Tuyệt thật đấy! Vừa có tình bạn gắn bó giữa các cô gái, vừa có khí phách bất khuất của những nữ tướng.

“Thú thật, Tiểu Ngọc Tiêu Dao Du, tôi hơi lo. trong có hai người hoàn toàn không biết múa kiếm.

“Nhưng nhờ cốt truyện thiết lập khéo léo, các bạn đã biến khuyết điểm thành lợi . Cảnh các cô gái khuê phòng mới học kiếm vốn dĩ không cần quá điêu . Sự vụng ban lại trùng khớp với vật, giúp các bạn giảm bớt gánh nặng tập.

“Xét kỹ năng hát nhảy, mục này chưa phải là đỉnh cao. Nhưng cảm xúc đem lại cho – lại là sâu sắc nhất.”

Bài Tiêu Dao Du này, trong bảng chấm điểm chuyên môn của ban huấn chỉ ở mức khá.

Nhưng phần tình cảm đậm đà bên trong lại khiến nó trở thành “bạch nguyệt quang” trong lòng , đứng bảng “Chương trình được yêu thích nhất”.

Xếp hạng bình của Tiểu Ngọc cũng vọt lên vị trí hai, chỉ sau Tiểu Manh.

Cô được nhiều người biết đến hơn, yêu mến tài hoa và sự thuần khiết.

Không ít cư dân mạng cảm thán:

“Cô ấy thực sự như bước ra từ trang sách. Giá mà Lâm thật sự có được một cơ thể khỏe mạnh thì tốt biết mấy.”

Nhưng họ không biết, điều họ mong ước – thật ra đã trở thành sự thật.

Bà ngoại gọi điện đến, giọng đầy niềm vui:

“Tiểu Ngọc à, người trong làng ai cũng thấy con lên tivi, ghen tị với bà có một đứa cháu ngoan như con. Bà đã nói rồi mà, cháu gái của bà là giỏi nhất, ai gặp cũng quý. Thấy nhiều người mạng thích con, bà vui lắm đấy!”

Tôi vừa vừa khóc, mũi cay xè.

Tôi nhờ Tiểu Ngọc nhắn lại:

“Bà ơi, con nhớ bà lắm.”

Bà ngoại nói:

“Bà cũng nhớ con, đợi con ghi hình xong làng, bà làm món cua cay con thích nhất cho ăn.”

Tôi òa khóc, nghẹn ngào nói “vâng”, gần như quên mất rằng tiếng nói này bà không hề nghe thấy.

Tiểu Ngọc cũng đỏ hoe mắt, giúp tôi truyền đạt lời yêu thương.

Tôi không khỏi thấy may mắn có cơ duyên này. tôi đã chết, làm sao còn được nghe giọng của bà?

Tôi biết, với tấm lòng và tính cách của Tiểu Ngọc, cô nhất định sẽ đối xử với bà tôi thật tốt.

Chuyện không may, cũng hóa ra có một chút phúc trong đó.

10

Sau công diễn hai, từ 55 cô gái, chỉ còn lại 24 người.

Tổ bốn người do Đới Ngọc dẫn dắt cuối cùng thuận lợi vượt qua.

Có tiền lệ ấy, đến tổ trưởng cho công diễn ba, sau lưng Đới Ngọc đã không còn quạnh quẽ.

24 người được chia làm hai , lượt do hai người xếp hạng là Từ Như Mạn và Đới Ngọc làm tổ trưởng.

Số người hai lại vừa khéo bằng nhau, 12 người.

công diễn ba này khác với hai trước.

Không có chủ đề bắt buộc, chỉ cần thể hiện yếu tố “quốc phong” là được.

Một tận 12 người, thời lượng biểu diễn mục cũng được kéo dài hơn. Trong đó không chỉ cần có phần biểu diễn tập thể, mà còn phải lồng ghép các đoạn solo của từng cá .

Việc biên tập chương trình vậy trở thành một thử thách cực lớn.

Làm nào để trong thời gian hữu hạn, vừa truyền tải được tinh thần quốc phong, vừa dung hòa được tập thể và cá , lại khiến thật sự đắm chìm vào trong?

Bên trong tranh cãi liên miên.

Tôi lơ lửng không trung trong phòng tập, nhìn 12 cô gái với tính cách người một kiểu đang nói nói , trong đột nhiên hiện lên cảnh đám thiếu nữ trong Đại Quan Viên nô đùa dạo vườn, uống rượu làm thơ.

Tôi nói với Đới Ngọc:

“Ngươi xem, 12 người này… chẳng phải rất giống Kim Lăng Thập Nhị Thoa sao?”

Đới Ngọc ngẩn người, đôi mắt trong veo như nước nhìn tôi, lại như đang xuyên qua tôi mà trầm ngâm điều gì đó.

Người bên cạnh thấy bèn hỏi:

“Đới Ngọc, đang nghĩ gì vậy?”

Đới Ngọc hoàn hồn, một lát sau, như hạ quyết tâm nói:

“Hay là… chúng ta dàn dựng một mục ‘Hồng Lâu Mộng’ phiên bản Kim Lăng Thập Nhị Thoa đi.”

Cô ấy  nói ba chữ “Hồng Lâu Mộng” với chất giọng khẽ khàng, dường như vẫn không nỡ chạm vào.

Đó là nơi cô ấy  đến, cũng là nơi để lại nỗi đau trong tim cô ấy .

Lời này vừa dứt, không khí tranh cãi trong phòng tập lập tức biến mất, ai nấy nghiêng một phe tán đồng.

“Ý tưởng này ủng hộ! Mười hai cô gái là tiếc nuối trong lòng , so với các mục bình thường thì dễ khuấy động cảm xúc hơn nhiều.”

cũng thấy hay! này mục dài, người lại đông, cần phải có cốt truyện thì mới giữ chân được .”

“Mười hai cô ai cũng có cá tính rõ nét, rất có lợi để bọn mình tạo ấn tượng với người xem. Nhưng mà phân vai nào đây? muốn diễn vai Bảo Thoa được không?”

“Ha ha, mà giống Bảo Thoa á? Giọng to vậy, làm Vương Hy Phượng thì hợp hơn đó.”

xin vai Sử Tương Vân nhé, có ai tranh với không?”

Đám con gái ríu rít bàn luận, chỉ chốc lát đã gần như chia xong vai.

Chỉ có một vai là không ai tranh giành.

“Đới Ngọc, là Lâm bước ra từ trong sách. Tên của hai người cũng có duyên phận, một người là Đới Ngọc, một người là Lâm Đại Ngọc. Vai này ngoài ra, không ai hợp hơn nữa.”

Đới Ngọc chỉ khẽ, đáp lại một tiếng “Được”.

Không ngờ, tới thời hiện đại rồi mà cô ấy  vẫn phải tiếp tục diễn lại mình.

Đúng là dở khóc dở .

Giữa không khí huyên náo, cuối cùng các cô gái cũng chia xong vai.

Thời gian tập có hạn, để người đọc hết “Hồng Lâu Mộng” thì e là không kịp.

Mọi người bèn lên mạng tìm các bài phân tích vật, cố gắng nghiền ngẫm và hóa thân vào vai của mình.

Đới Ngọc cũng tìm kiếm, nhìn hàng loạt những bài viết cảm thán đủ kiểu mạng, không khỏi xúc động:

“Thì ra ở một thời không khác, lại có nhiều người thương xót bọn ta đến vậy. các tỷ biết được, chắc sẽ vui lắm.”

Tôi nghĩ đến kết cục của mười hai cô gái ấy, cũng buông tiếng thở dài:

như họ sống ở thời đại này thì tốt biết bao.”

Lời vừa dứt, đã thấy Đới Ngọc chợt ngẩng .

Ánh mắt cô ấy  sáng rực, lấp lánh linh khí:

nói đúng. các tỷ đến được thời đại này, thì bi kịch sẽ không còn xảy ra nữa.”

Đới Ngọc lập tức đứng dậy, như có linh cảm mạnh mẽ, liền tập hợp tất cả các thành viên trong .

Cô ấy  đề xuất một ý tưởng đột phá:

“Chúng ta không chỉ diễn Kim Lăng Thập Nhị Thoa, mà còn phải diễn cuộc sống sau các nàng xuyên đến hiện đại.

“Kết cục bi thương không phải lỗi của họ, mà là lỗi của thời đại.

một nữ tử trong ‘Hồng Lâu Mộng’ xứng đáng có một cuộc đời mới, tự do và rực rỡ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương