Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Sau đêm đó, biến mất khỏi thành phố. Nghe hắn mang số tiền tôi đưa rời đi, bảo hắn quê, hắn ra nước ngoài. Nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì tôi nữa .
Cuộc đời tôi giờ đây đã bước sang trang .
Tôi đón trai bên mình, thuê giỏi nhất chăm sóc , đón cả bố ở cùng, họ được an nhàn tuổi già.
Tôi toàn tâm toàn ý quản lý , vận hành trật , mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi là vợ của ai, càng phải cái bóng của ai.
Tôi là chính mình, là CEO của , là của trai, cũng là gái của bố .
9.
năm sau, buổi tiệc cuối năm của . Tôi mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, đứng trên sân khấu dưới đèn rực, phát biểu với khí chất rạng ngời. Bên dưới là hàng trăm mắt ngưỡng mộ dõi theo tôi. đó Lão Tần đứng ở hàng đầu, đôi mắt hơi ươn ướt.
Khi tôi bước xuống, ông đưa tôi ly champagne : “Mộ Tổng, chúc mừng . Cảm ơn thời gian qua.”
“Chú Tần.” Tôi mỉm cười, cụng ly với ông, “ cần cảm ơn là tôi phải. Nếu chú, tôi đã thể đứng vững được như ngày hôm nay.”
Ông cười hiền: “Tôi chỉ làm điều tôi tin là đúng. là xứng đáng dẫn dắt này.”
Chúng tôi nhìn nhau, thêm lời.
Giữa tiệc, tôi ra ban hít thở chút gió đêm.
Thành phố rực rỡ , tựa như dải ngân hà lộng lẫy.
Đây từng là cảnh tượng tôi cùng mơ ước. Nhưng giờ, tôi đứng mình, lại thấy bình yên hơn bất cứ khi nào.
Điện thoại rung lên – tin nhắn từ số lạ: “Thăng Thăng, xin lỗi.”
Tôi lạnh lùng xóa đi, đưa số đó vào danh sách chặn.
những những chuyện, đã qua thì nên chôn vùi quá khứ mãi mãi.
Trở lại hội trường, trợ lý Vương chạy đưa tôi hộp quà nhỏ, ấy : “Nãy gửi cái này Mộ Tổng, là tặng riêng .”
Tôi mở ra, bên là ngựa thô sơ, dưới đáy khắc dòng chữ: “Tặng Thăng Thăng trai yêu dấu của anh.”
Nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc này – của . Nhìn món đồ ấy, tôi chợt nhớ thời xa xưa căn phòng trọ cũ kỹ, khi tôi mang thai nôn nghén, anh vụng gọt khúc làm quà hai , hứa rằng sau này sẽ mua vòng quay ngựa lớn nhất thế giới chúng tôi.
Ngày đó, anh từng mắt, từng đặt tôi tim. Nhưng tắt, trái tim cũng chẳng chỗ tôi.
Tôi cầm ngựa trên tay, đi thẳng chỗ thùng rác ném vào chút do dự.
Quá khứ dù đẹp đâu, cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
thì phải nhìn phía trước.
Tôi xoay , bước trở lại thế giới đầy tiếng nhạc du dương kia – nơi sự nghiệp, tương lai cuộc đời của tôi.
, thứ trà gừng đường đỏ muộn màng ấy, cứ vĩnh viễn mục nát xó xỉnh ký ức được .
(Hết)