Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
“Còn nữa, anh phải dọn khỏi đây.” Tôi bình tĩnh thông báo cho anh ta.
Anh ta giống như không hiểu lời này, lẳng lặng nhìn tôi.
kì lạ, khuôn mặt trước kia khiến tôi say đắm, nay nhìn lại, chỉ cảm thấy phiền chán.
Tôi Lâm Triết cùng thuê phòng này, là một chung cư mới nằm khu trung tâm của Giang Hải, một hộ tầm trung hiếm thấy.
Chủ nhà cho thuê có ý định định cư ở nước ngoài, mấy tháng trước đã hỏi chúng tôi có muốn lại không, giá cả phải chăng.
Tôi cùng Lâm Triết tính toán, nghĩ bên cùng trả tiền đặt cọc trước giữ nhà.
Nhưng bởi chúng tôi còn chưa đăng kí kết hôn, sổ đỏ hợp đồng cho vay có chút phức tạp.
Sau đó, cha mẹ nhà cùng bàn bạc, quyết định nhà tôi trả tiền cọc trước, sau khi đăng kí xong thêm tên Lâm Triết vào sổ đỏ, Lâm Triết chịu trách nhiệm trả lãi.
Tôi không ngại, mẹ Lâm Triết cũng tán thành phương án đó.
Tuy rằng bà ta còn tính đến chuyện nếu chẳng may chúng tôi không nên vợ nên chồng, như vậy chuyện nhà cũng không ảnh hưởng đến kinh tế của con trai bà ta.
Nhưng Lâm Triết rất sĩ diện, nói sao có nhà gái nhà, khuyên tôi trước tiên gác lại đã, chờ đăng kí xong rồi lại tính tiếp.
Một trước buổi họp lớp, chủ nhà liên hệ tôi nói đã có người hỏi , xác nhận lần chúng tôi chắc chắn không nữa phải không.
Tôi xem câu chuyện tình Hứa Vi Vi gửi tới, lập đổi ý.
họp lớp đó, cha mẹ tôi đã đến Giang Hải, cũng là sau đến làm thủ tục giao dịch bất động sản tôi.
Nói đơn giản là, hộ này hiện đã thuộc sở hữu của tôi.
Nhìn thấy sổ hồng tôi, Lâm Triết như ai bóp cổ.
“Tôi vốn muốn chuẩn cho anh một bất ngờ. Lâm Triết, nơi này vốn có trở thành nhà của anh.”
Lời nói là giả, nhưng nuối tiếc là .
Thời điểm nhà, thời điểm gợi ý Tổng Giám đốc Kim loại Lâm Triết khỏi dự án, thời điểm gửi ảnh chụp đi, tôi đã d.a.o động.
Chỉ cần tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, tôi Lâm Triết vẫn có cùng nhau chung sống hòa bình.
Tôi có một người trai chu đáo, một người chồng mẫu mực, thậm chí là một người cha hiền hoà.
Chỉ là, không phải người tôi.
14
Rất nhiều sau, Lâm Triết đột nhiên hăng hái hẳn lên.
Anh ta dường như kinh ngạc phát hiện , hoá mình được người ta thương.
Anh ta vẫn muốn tìm một người “thích hợp”, mà tôi cũng có ý định như vậy.
Anh ta kiên quyết không dọn đi, hơn nữa còn quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cực kì săn sóc tôi, giống như muốn theo đuổi tôi vậy.
Lâm Triết chưa từng theo đuổi tôi.
Bởi tôi anh ta mỗi đi làm tan ca cùng , anh ta từng nửa đùa nửa nói nếu không chúng ta thử ở bên nhau xem.
Anh ta không biết, đó tôi đã vui mừng đến không ngủ được, nửa đêm còn nhắn tin wechat cho Hứa Vi Vi, tuyên bố tình thời đại học của tôi, nay đã bắt đầu!
Hiện nghĩ lại, đúng là buồn cười.
Tôi không chịu nổi nữa mà thu dọn quần áo của anh ta, lệnh cưỡng chế nay anh ta nhất định phải dọn đi.
“Chúng ta đã rồi! Anh có hiểu là thế nào không?” Tôi giận.
Nhưng anh ta cố chấp bám vào cửa, “Anh chỉ là không cam tâm, chỉ là chưa chuẩn tốt bắt đầu một mối quan hệ mới mà thôi. Anh không muốn rời xa em, anh cũng không liên hệ cô ta nữa. Lục Dao, chúng ta bắt đầu lại đi, được không em?”
Sao trước kia tôi không nhận anh ta Vương Lộ xứng đôi vậy chứ?!
người họ đều tự đắm chìm thế giới của bản thân, tuỳ ý làm loạn, giận, coi chuyện kết hôn như trò đùa.
Không lường trước hậu quả đã hành động, hành động rồi đến lúc phải gánh lấy hậu quả thì lại cảm thấy ấm ức.
Dựa vào đâu tôi phải chiều theo mấy người chứ?!
Tôi quyết định gọi cho công chuyển nhà.
Trước mặt nhân viên công chuyển nhà đang bối rối nhìn nhau không biết làm sao, tôi thẳng thắn nói cho Lâm Triết, nếu anh ta còn không đi, tôi báo cảnh sát.
Lâm Triết thẹn quá hoá giận, “Lục Dao, nhất định phải làm tới nước này sao?”
Tôi nhíu mày, chuyển nốt số tiền sinh hoạt còn lại cho anh ta, tháo xuống bức ảnh chụp tuần trăng mật được anh ta treo ngay ngắn trên tường, ném vào thùng: “ gì anh tặng, tôi cũng cho hết vào thùng rồi. Thủ tục nghỉ việc ở công cũng xong xuôi rồi. Mấy anh ở đây, tôi cũng không tính tiền thuê nhà.”
Anh ta còn định nói gì, tôi đã chặn toàn bộ phương thức liên lạc của anh ta, sau đó đưa điện thoại quơ quơ ngay trước mắt: “Chúng ta đã rồi, Lâm Triết. Đây mới chính xác là này, anh học được chưa?”
cùng, tôi tống vali của anh ta ngoài, đóng sập cửa lại.
Tình sâu đậm của tôi, đã thực sự chấm hết.
15
Tôi sửa sang lại nhà, xóa nốt dấu vết không nhiều lắm về cuộc sống của chúng tôi.
Hơn nữa, giai đoạn tạo IP mới tương đối bận rộn, tôi bản không có thời gian cùng sức lực buồn bã.
Tôi không chỉ phải duy trì tài khoản [Kẻ hát rong bí ẩn], còn phải hỗ trợ đề xuất kế hoạch vận hành các tài khoản tương tự.
Bởi đã kí hợp đồng bảo mật, tôi chỉ có nói người thân bè là tôi đã đổi việc, chuyển sang một công đầu tư mạo hiểm khác.
“Sếp mới của là Chu Bá Bì hay sao? sao luôn rep tin nhắn của tớ lúc nửa đêm vậy?”
(*) Chu Bá Bì: ông chủ keo kiệt, bóc lột nhân viên.
Hứa Vi Vi luôn ngấm ngầm chê bai công việc của tôi.
Tôi có chút chột da, dù sao hiện tại, tôi cũng xem như là cấp trên của chính mình.
“Aiz, nghe nói sau khi chồng của Vương Lộ nhận được ảnh chụp đã rất giận, bây đang muốn li hôn cô ta.” Nói đến bát quái, tinh thần Hứa Vi Vi lập “lên cao”, “Tên trai cũ của đâu rồi?”
Tôi run lên.
Tôi quả không rõ Lâm Triết hiện như thế nào.
So Vương Lộ, ít nhất tôi là một người cũ rất biết điều.
“Ơ, hình như sau đó anh ta cũng cho thôi việc, sau đó tớ cũng không biết.” Tôi nghe được chính mình trả lời khô khốc.
“Ừ, tớ nghe đàn anh nói, hình như anh ta gặp khó khăn việc tìm công việc mới.”
Tin của Hứa Vi Vi bao cũng nhanh nhạy hơn tôi.
Cũng không phải khó khăn gì, công mới chỉ cần bỏ sức điều tra một chút là có tìm được nguyên nhân anh ta công cũ cho thôi việc.
“Còn nữa, ảnh trên vòng bè của anh ta có thấp thoáng hình bóng cô gái khác, có là đã có gái mới rồi.” Hứa Vi Vi gửi ảnh cho tôi xem, là hình ảnh Lâm Triết cùng một cô gái tóc ngắn.
Cô gái đó thoạt nhìn có vẻ khá ít tuổi, khuôn mặt cùng kiểu tóc toát vẻ rực rỡ của tuổi thanh xuân.
Tôi đột nhiên có suy nghĩ, Vương Lộ đang sứt đầu mẻ trán lùm xùm li hôn ông chồng phú nhị đại, nhìn thấy bức ảnh này liệu có khó chịu hay không?
Sau đó tôi lắc đầu, đem suy nghĩ này xoá sạch khỏi đầu óc.
“Vi Vi, có muốn đến Pari không? Chúng ta đi du lịch đi.”
Tôi nhìn lịch, hiếm hoi lắm có được một tuần rảnh rỗi.
Hứa Vi Vi làm việc ở một công có vốn đầu tư nước ngoài, phúc lợi cho nhân viên rất tốt, cơ bản muốn đi là đi.
Cô ấy nghe xong, quả nhiên vui mừng hớn hở, “Trước kia chẳng phải luôn nói muốn đi Pari hưởng tuần trăng mật sao? cùng lại đi cùng tớ, là lãng phí.”
Tôi bật cười ha ha, sau đó dùng giọng ngọt ngào đến buồn nôn trả lời cô ấy, “Đúng đó, tớ tự hưởng tuần trăng mật đấy, đi cùng chỉ chịu một nửa tiền phòng thôi.”
Hứa Vi Vi hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại.
tuần, là sinh nhật ba mươi tuổi của tôi.
Cũng là tôi lên kế hoạch đi đăng kí kết hôn.
Dường như tôi đang sống một cuộc sống khác hẳn gì tôi đã tưởng tượng trước kia.
Cảm giác cũng không tệ.
HOÀN