Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Viện trưởng, tôi không thể vào phòng cấp cứu được nữa.”
Viện trưởng nhíu mày, cũng nhớ lại đồn thổi trong bệnh viện mấy nay: “Là bệnh nhân thiếu máu sản tủy xương đã qua đời đó sao?”
Môi Trì Chu tức trắng bệch.
Anh ngước mặt lên đau khổ: “Vâng.”
Mặc anh rất rõ, bệnh của Trình An là Đại La Thần Tiên cũng không cứu được.
Nhưng anh luôn không nhịn được , nếu lúc đó mình chấp quy định, xông vào phòng cấp cứu, liệu kết quả có khác đi không?
Viện trưởng khó xử vỗ vai Trì Chu: “Đừng vội kết luận như vậy, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi một thời gian, nếu tình hình không cải thiện, tôi sẽ chuyển cậu sang khoa khác.”
Ông ấy không có ý định để Trì Chu cứ thế rời đi.
Trì Chu thất thần rời khỏi bệnh viện.
Ra khỏi cổng bệnh viện, anh ngẩng đầu nhìn trời.
Thế giới này, sao lại biến thành màu xám rồi?
Sau đó, anh lái xe đến viện phúc lợi nơi Tiểu Bảo .
Nhìn qua sổ, anh thấy Tiểu Bảo ngồi xổm trong góc, cúi đầu không biết làm .
Trì Chu đẩy bước vào, rồi quay tay đóng lại.
Nghe thấy có người vào, Tiểu Bảo cũng không động đậy.
Trì Chu đứng một lúc, rồi khẽ mở : “Tiểu Bảo.”
Tiểu Bảo chợt ngẩng đầu, dường như xác nhận mình có bị nghe nhầm không.
Rồi cậu bé quay đầu nhìn Trì Chu: “Anh?”
Trì Chu kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, mở rộng vòng tay: “Lại .”
Có lẽ ngồi xổm lâu nên chân bị tê, Tiểu Bảo đứng dậy loạng choạng một cái, rồi từng bước đi tới: “Anh đến làm ?”
Trì Chu nhìn chiếc cặp sách nhỏ cậu bé ôm trước ngực, và chiếc dây buộc tóc nắm trong tay, lòng chua xót.
Anh nhẹ, giơ tay xoa đầu Tiểu Bảo: “Đến thăm em, còn có một món quà tặng em.”
Ánh mắt Tiểu Bảo tức bị thu hút.
Cậu bé nhìn từng tấm ảnh, thấy bức ảnh Trì Chu ôm cậu bé chụp trước, tất cả đều đã được bằng hình ảnh Trình An ôm cậu bé.
Cậu bé nhớ rõ đi công viên giải trí, lúc chụp ảnh cậu bé hoàn toàn không nổi, tất cả các bức ảnh đều rất xấu.
Nhưng trong bức ảnh này, cậu bé rất tự nhiên, cả dáng vẻ của Trình An , cũng khỏe mạnh và xinh đẹp.
Cứ như thể đó thực sự là Trình An đưa cậu bé đi công viên giải trí, và họ đã chơi rất vui vẻ.
Nước mắt Tiểu Bảo tức vỡ òa.
Cậu bé không nhịn được nhào vào lòng Trì Chu, nghẹn ngào: “ ơn anh, em rất món quà này.”
Cậu bé biết, để ghép được bức ảnh này thành như vậy, chắc chắn đã tốn rất nhiều tâm sức.
Trì Chu ôm cậu bé, ôn tồn nói: “Vậy em có về nhà với anh không?”
“Anh biết em không nơi này, em chỉ là không làm liên lụy đến anh phải không?”
Tiểu Bảo cắn môi không nói.
Trì Chu dường như đã nhìn thấu suy của cậu bé.
“Em còn nhớ chiếc điện thoại em đưa anh không? Trong đó có chị em để lại.”
“Chị ấy nói rất tiếc không thể nhìn em vào trường tốt nhất, không thể nhìn em trưởng thành khỏe mạnh. Anh tin rằng, chị ấy càng hy vọng em có thể sống thật tốt, chứ không phải sự sắp xếp đắc dĩ cuối cùng của chị ấy mà phải chịu thiệt thòi .”
Viện trưởng viện phúc lợi là người tốt, nhưng có nhiều trẻ em, sao cũng không thể chăm sóc chu đáo cho từng đứa trẻ.
Tiểu Bảo động lòng: “Nhưng, lần trước cô viện trưởng nói, chuyện này không đúng quy tắc.”
Nhớ lại cuộc điện thoại Lâm Khinh Ngữ gọi cho mình sáng nay, Trì Chu : “Quy tắc là vật chết, con người là vật sống, chỉ cần em đồng ý đi cùng anh, anh nhất định sẽ đưa em về nhà.”
Về nhà…
Hai từ này khiến tim Tiểu Bảo rung lên mạnh mẽ.
Cậu bé nắm chặt tay, tránh để mình khóc lần nữa: “Vâng, em về nhà với anh.”
Trì Chu lại xoa đầu Tiểu Bảo, dắt tay cậu bé đi tìm viện trưởng.
Lần này, có lẽ đã được dặn dò trước, viện trưởng không nói nhiều, làm thủ tục nhận nuôi cho Tiểu Bảo, và hộ khẩu cũng được chuyển sang tên Trì Chu.
07.
Tiểu Bảo lại được đi học.
Không lâu sau, cậu bé đến ngực Trì Chu, rồi đến cằm Trì Chu, lên cấp hai.
Sau đó, là ba năm cấp ba.
Tiểu Bảo thấy mình thật may mắn, lên trong tình yêu thương.
Mục đích bố mẹ ruột đưa cậu bé đến thế giới này không trong sáng, nhưng cũng chưa bao bỏ bê cậu bé.
cả tháng trước sáu tuổi không dễ dàng, nhưng chị cũng luôn bảo vệ cậu bé rất tốt.
Tuy cơ thể cậu bé nhỏ bé, nhưng chưa bao bị đói bữa nào.
cả trời mưa bão sấm sét, chị cũng luôn ôm cậu bé vào lòng an ủi.
Cậu bé không bao trách chị.
Sau sáu tuổi, anh rể lại xuất hiện.
Cậu bé biết anh rể sẵn lòng nuôi mình, là chị.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh rể yêu thương cậu bé.
Cậu bé được ăn ngon mặc đẹp, thậm chí còn có thể phát triển sở của mình.
cả vài người bạn của anh rể, cũng rất tốt với cậu bé, vào dịp Tết hoặc sinh nhật, đều lì xì cho cậu bé.
Tiểu Bảo luôn thấy kiếp trước mình nhất định đã giải cứu vũ trụ, kiếp này mới gặp được nhiều người tốt như vậy.
Cậu bé luôn , mình và anh rể sẽ cứ thế sống tiếp.
Cho đến đó cậu bé đi học vẽ về.
Trì Chu ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
Anh đã lâu lắm rồi không hút thuốc, kể từ đưa Tiểu Bảo về nhà.
Không khí trong nhà có vẻ hơi kỳ lạ.
Tiểu Bảo gọi một tiếng: “Anh rể?”
Trì Chu quay đầu nhìn cậu bé: “Về rồi à? Giấy báo trúng tuyển của em đến rồi.”
Hành động giày của Tiểu Bảo khựng lại.
Không khí có chút ngưng đọng.
Cậu bé giày xong, đi đến bên ghế sofa.
Trên bàn trà, giấy báo trúng tuyển được đặt ngắn.
Khoa Hóa học, Đại học Kinh Đô.
Cậu bé đã thi đậu vào cùng trường, cùng chuyên ngành với chị mình.
Cậu bé tức hiểu tại sao Trì Chu lại ngồi .
Trì Chu từng đề nghị cậu bé thi vào trường Mỹ thuật, cậu bé đã đồng ý, nhưng sau đó lại lén Trì Chu đăng ký các trường khác.
Cậu bé cúi đầu: “Em xin lỗi, anh rể.”
Nhưng Trì Chu không hề tức giận.
Anh dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt nhìn Tiểu Bảo cũng không có kỳ sự khó chịu nào.
“Anh không giận, Tiểu Bảo, em rồi, có suy riêng rất tốt.”
“Trước anh đề nghị em vào trường Mỹ thuật, cũng chỉ em .”
“Nếu em thực sự yêu Hóa học, anh cũng sẽ không ngăn cản em.”
“Chỉ cần em không bị ảnh hưởng chuyện của chị em, và sau này không hối hận là được.”
Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm: “Em không hối hận.”
Trì Chu : “Vậy là tốt rồi, thôi, cất giấy báo này đi.”
Nói xong, anh đứng dậy về phòng mình.
Tiểu Bảo luôn thấy bóng lưng anh toát ra một mùi vị khó tả, khiến người ta lo lắng.
08.
Sáng sau, bảy .
Mặt trời đã lên rất cao.
Tiểu Bảo thức dậy vệ sinh cá nhân, ra khỏi phòng nhưng không thấy bóng dáng Trì Chu đâu.
Bình thường có đi làm hay không, Trì Chu cũng đã tỉnh rồi.
“Anh rể?”
Tiểu Bảo gọi một tiếng, cũng không nhận được kỳ đáp lại nào.
Phòng ngủ, ban công và nhà bếp của Trì Chu, đều không tìm thấy anh ấy.
“Chắc là ra ngoài rồi?”
Tiểu Bảo lẩm bẩm, đi về phía , thì thấy cánh phòng đồ vốn luôn đóng kín lại hé mở.
Căn phòng đồ này từ cậu bé chuyển đến , vẫn luôn bị khóa.
Trì Chu chưa bao cho phép cậu bé vào.
đến sự thường hai nay, Tiểu Bảo trong lòng đột nhiên bắt đầu hoảng sợ.
Trong không khí dường như cũng thoang thoảng mùi máu tanh.
Cậu bé từ từ đưa tay, mở phòng đồ ra.
Đập vào mắt là cả căn phòng đầy hoa đỏ, và một ma-nơ-canh hình người đứng chính giữa.
Trên người ma-nơ-canh mặc một chiếc váy cưới với vạt váy rất .
Kiểu dáng cũ đến mức thị trường hiện tại đã không còn tìm thấy.
Trên tường treo một bức ‘ảnh gia đình’ nhỏ mà cậu bé vẽ vào dịp Tết đầu tiên sống cùng Trì Chu, được đóng khung cẩn thận bảo vệ.
“Anh rể?”
Không ai đáp .
Cậu bé nhíu mày bước vào, mới thấy trong lớp lớp hoa xung quanh chiếc váy cưới, có một người nằm.
“Anh rể!”
Tiểu Bảo vội vàng chạy đến đỡ người đó dậy, lúc này mới thấy tay trái Trì Chu nắm chặt một hộp nhung đựng nhẫn.
Và cổ tay phải của anh ấy, có một vết thương sâu hoắm.
Máu đỏ tươi nhuộm cánh hoa xung quanh càng thêm rực rỡ.
Góc váy cưới trắng tinh cũng dính màu đỏ.
Tiểu Bảo luống cuống, nhưng vẫn nhớ kiểm tra động mạch cảnh của Trì Chu.
Mặc yếu ớt, nhưng vẫn còn đập.
Cậu bé tức lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.
Nhưng còn chưa mở khóa, cổ tay đã bị Trì Chu nắm lấy.
“Không cần đâu…”
Giọng Trì Chu rất nhẹ, như thể bị gió thổi qua sẽ tan biến.
Tiểu Bảo chớp mắt, nước mắt lại trào ra.
Cậu bé đã lâu lắm rồi không khóc.
Trì Chu vẫn còn sức để : “Khóc chứ, em là đàn ông rồi, sau này không được khóc nữa.”
“Cũng đừng quá đau buồn anh, anh đã đi gặp chị em từ rất lâu rồi.”
“Tài sản dưới tên anh đã di chúc, tất cả đều để lại cho em, sau anh đi, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“… Nhiều năm như vậy, ơn em đã bên anh, nếu không anh đã không trụ được.”
Ánh mắt Trì Chu nhìn vào một điểm hư vô, dần dần bắt đầu tan rã.
Tiểu Bảo nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của anh ấy từ từ giãn ra: “Kìa… chị em… đến đón anh…”
Âm cuối của từ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, ánh sáng trong mắt Trì Chu hoàn toàn biến mất, anh ấy nhắm mắt lại và không còn động đậy nữa.
Tiểu Bảo chỉ thấy trái tim mình như bị một chiếc búa tạ giáng mạnh, đau đến mức gào khóc.
Nhưng cuối cùng, cậu bé chỉ có thể cắn chặt môi, ngẩng đầu mặc cho nước mắt chảy xuống, nhưng không hề phát ra một âm thanh nào.
Như thể sợ bị ai đó nghe thấy.
…
Vài sau, nghĩa trang.
Tiểu Bảo đặt hoa cúc trắng trước mộ bố mẹ Trình An , rồi đặt hoa hướng dương trước mộ Trình An .
Cuối cùng, cậu bé ôm một bó hoa đỏ đứng trước bia mộ Trì Chu.
“Theo ý anh, em đã chôn anh cạnh chị em rồi, bây chắc hai người đã gặp nhau rồi chứ?”
“Ừm, nếu không phải để chăm sóc em, chắc anh đã đi từ lâu rồi.”
Tiểu Bảo không kìm được giọng nói run rẩy.
Cậu bé hít một hơi sâu: “Em cũng không biết anh , nhưng mỗi lần anh tặng chị em đều là hoa đỏ, nên em tự ý mang đến một bó.”
“Để anh không phải tay trắng gặp chị em dưới lòng đất.”
“Anh đừng lo lắng cho em, em đã rồi, sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Tiểu Bảo đột nhiên nhận ra, mình dường như không còn để nói nữa.
Cậu bé đứng rất lâu, cho đến trời bắt đầu đổ mưa phùn, mới đặt hoa xuống, quay lưng rời đi.
Từ nay trở đi, chỉ còn lại một mình cậu bé.
Nhưng cậu bé sẽ mang theo chúc phúc của họ, sống thật tốt.
-HẾT-