Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
【Tôi không cần biết! Dù là hàng xóm, mà khiến anh Vân phải tự cầm bát đi qua, thì mối quan hệ đó cũng không tầm thường đâu nhé!】
【Chỉ mình tôi tò mò trong bát đó là gì sao? Món gì mà khiến ảnh đế đích thân bê qua vậy?】
【Tò mò +1! Chẳng lẽ là cô hàng xóm đó nấu siêu ngon?】
【Bình luận trên là chân lý! Biết đâu ảnh đế bị chinh phục bởi tài nấu ăn rồi!】
【Truyện ẩm thực bước ra đời thật? Dạ dày của ảnh đế bị hàng xóm giữ mất rồi?】
【Tưởng tượng ngay được một bộ tiểu thuyết ngọt ngào 100k chữ! Ảnh đế lạnh lùng VS tiểu thê tử nấu ăn đỉnh cao!】
Câu chuyện dần trượt khỏi hướng “sụp đổ hình tượng” sang “mối duyên ẩm thực”.
Nhưng dù thế nào, cuộc sống của tôi vẫn bị ảnh hưởng.
Quanh khu nhà bắt đầu xuất hiện mấy người lén la lén lút.
Chỉ cần ra ngoài đổ rác cũng có cảm giác bị chụp lén từ trong bóng tối.
Thậm chí đi làm, cũng có người lạ lảng vảng dưới toà nhà công ty.
Phiền phức vô cùng.
Lục Tinh Vân hiển nhiên cũng biết những chuyện này.
Anh gửi tin nhắn cho tôi:
【Xin lỗi, vẫn gây phiền cho em rồi. Anh đã sắp xếp người an ninh ở dưới lầu, họ mặc thường phục, sẽ để ý kỹ.】
Quả nhiên, vài ngày sau, những bóng dáng lén lút kia ít đi hẳn.
Nhưng còn anh… thì dường như lại bận rộn hơn.
Liên tục mấy ngày liền, không thấy anh về.
Không còn ai gõ cửa nhà tôi, nói câu “thơm quá” nữa.
Bàn ăn thiếu mất một người, tôi cũng chẳng còn hứng nấu nướng.
Luộc đại tô mì, ăn tạm cho xong bữa.
Nhìn cánh cửa đối diện luôn đóng kín, trong lòng bỗng thấy trống trải.
Tối thứ Sáu, tôi vừa tắm xong thì bên ngoài bất ngờ nổi gió lớn, sấm chớp ầm ầm.
Ngay sau đó, “tạch” một tiếng.
Cúp điện.
Cả căn nhà lập tức chìm vào bóng tối.
Chỉ còn ánh chớp trắng bệch ngoài cửa sổ thi thoảng loé lên, chiếu sáng mấy giây.
Tôi mò mẫm tìm điện thoại, bật đèn pin.
Khu tập thể cũ, dây điện xuống cấp, gặp thời tiết xấu như thế này mất điện là chuyện thường.
Tôi tìm được cây nến, châm lửa.
Ánh sáng leo lét, chỉ vừa đủ xua bớt một chút bóng tối.
Vừa ngồi xuống, cửa đã bị gõ gấp gáp.
“Trình Tiểu Vũ? Trình Tiểu Vũ, em có ở đó không?”
Là giọng của Lục Tinh Vân, rõ ràng mang theo lo lắng.
Tôi vội vàng chạy ra mở cửa.
Anh đứng đó, toàn thân ướt sũng, tóc còn nhỏ nước, hơi thở dồn dập.
Tay nắm chặt chiếc điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt trắng bệch.
“Em không sao chứ?” – anh hỏi ngay, ánh mắt lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Em không sao, chỉ là mất điện thôi.” Tôi bị vẻ căng thẳng của anh làm cho hơi ngơ ngác.
“Anh sao lại… ướt thế này?”
“Vừa quay xong, về đến dưới nhà thì thấy cả khu bị tối om.” Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau nước mưa trên mặt.
“Gọi điện cho em thì thấy máy tắt, anh sợ… sợ em một mình sẽ sợ.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, điện thoại gần hết pin nên tôi đã bật chế độ tiết kiệm pin.
Nhìn anh ướt nhẹp đứng ngoài cửa, nơi nào đó trong lòng tôi chợt mềm xuống.
“Vào nhà đi, kẻo cảm lạnh.”
Anh do dự một chút: “Có tiện không?”
“Cúp điện cả rồi, còn gì mà không tiện.” Tôi nghiêng người để anh vào.
Anh bước vào, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo và mùi mưa.
Tôi đưa cho anh một chiếc khăn khô:
“Lau đi.”
“Cảm ơn.”
Anh lau tạm tóc và mặt một chút.
Dưới ánh nến chập chờn, tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, môi cũng nhợt nhạt.
“Anh… dạo này rất mệt sao?”
“Phim sắp quay xong rồi, phải đẩy tiến độ.” Giọng anh mệt mỏi, vắt khăn lên cổ.
“Có gì ăn không? Dạ dày hơi khó chịu.”
“Chưa ăn tối à?”
Anh lắc đầu: “Suất ăn đoàn phim… dở tệ.”
Giọng nói mang chút tủi thân.
Tôi bó tay, cái tật kén ăn này…
“Đợi chút, để em xem còn gì.”
Trong bếp còn nửa bó mì khô, hai quả trứng, một ít rau xanh.
Tôi bật bếp mini dùng gas (may mà còn gas), đun nước, nấu cho anh một tô mì đơn giản.
Nước trong, luộc trứng lòng đào, thêm mấy cọng rau xanh tươi.
Bưng ra cho anh.
Dưới ánh nến, tô mì nóng hổi tỏa ra mùi thơm bình dị mà ấm áp.
Lục Tinh Vân nhìn tô mì, lại ngẩng lên nhìn tôi.
Lửa nến nhảy múa trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Trình Tiểu Vũ.”
“Ừ?”
“Cảm ơn.” Giọng anh rất nhẹ.
“Ăn nhanh đi.”
Anh cầm đũa lên, cúi đầu ăn.
Ăn rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng húp mì khe khẽ.
Tiếng mưa gió ngoài cửa sổ dường như cũng lùi xa.
Trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn ánh nến chập chờn và hai người im lặng.
Anh ăn rất nhanh, ngay cả nước dùng cũng uống cạn sạch.
“Dễ chịu hơn nhiều rồi.” Anh đặt bát xuống, thở phào một hơi, sắc mặt trông cũng khá hơn một chút.
“Anh bị đau dạ dày à?”
“Lâu năm rồi.” Anh không để tâm, phẩy tay, “Hồi trước quay phim, ăn uống thất thường nên để lại.”
“Thế mà anh còn không biết giữ gìn?”
“Không phải giờ có em sao?” – anh buột miệng nói.
Nói xong, cả hai chúng tôi đều sững lại.