Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBY1Vrf56
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Trong lòng rối như tơ vò.
Nhưng Lục Tinh Vân không bắt tôi đợi đến hai ngày.
Tối hôm sau, anh đã về.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa đối diện, rồi đóng lại.
Ngay sau đó, chuông nhà tôi vang lên.
Liên tục.
Dồn dập, không giống phong cách thường ngày của anh chút nào.
Tôi kéo cửa ra.
Anh đứng đó, dáng vẻ mệt mỏi đến rã rời.
Mắt đầy tơ máu, râu ria lởm chởm, cả người toát ra một sự kiệt sức rõ rệt, nhưng ánh mắt lại sáng đến chói lòa.
“Trình Tiểu Vũ.” – Anh cất tiếng, giọng khàn khàn.
“Anh… sao về sớm vậy? Mọi chuyện ổn rồi à?”
“Ổn rồi.” – Anh trả lời gọn lỏn, ánh mắt khóa chặt tôi.
“Nhưng… chuyện của anh thì chưa.”
Anh bước lên một bước.
Tôi theo phản xạ lùi lại.
Anh tiến vào nhà, tiện tay đóng cửa sau lưng.
Động tác dứt khoát, không cho phép từ chối.
Không gian nhỏ hẹp ở hành lang lập tức ngập tràn hơi thở của anh.
Áp lực như muốn đè ép cả không gian.
“Lý Vi đã đến tìm em rồi.” – Anh dùng câu khẳng định.
“Ừ.”
“Cô ta bảo em dọn đi.”
“Ừ.”
“Cô ta đưa em tấm séc.”
“Ừ.”
“Em không nhận?”
“Sao anh biết?”
“Cô ta nói với anh rồi.” – Anh khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo vẻ giễu cợt.
“Nói anh bị mê muội. Nói em không biết điều.”
Tôi mím môi, không đáp lại.
“Trình Tiểu Vũ.” – Anh lại tiến lên một bước.
Khoảng cách rất gần, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi gió bụi còn vương trên người anh.
Anh cúi đầu, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy tôi: “Tại sao không nhận?”
Tôi quay mặt đi, tránh ánh nhìn quá mức trực diện đó.
“Nơi em sống, có dọn đi hay không, là chuyện của em.”
“Không ai có quyền dùng tiền để quyết định thay em.”
“Chỉ vì lý do đó thôi sao?” – Anh hỏi tiếp, giọng trầm hẳn xuống.
“Nếu không thì còn vì gì nữa?”
“Không có một chút…” – Anh khựng lại, giọng khàn đặc – “là vì anh sao?”
Tim tôi như bị giật mạnh một nhịp.
Không khí ở hành lang như đông cứng lại.
Chỉ còn tiếng hô hấp rối loạn của hai người.
“Trình Tiểu Vũ.” – Anh hít sâu một hơi, như thể vừa đưa ra một quyết định rất lớn.
“Anh không muốn chỉ là một người hàng xóm chuyên sang ăn chực nữa.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
Ánh mắt anh sâu như xoáy nước, chứa đựng quá nhiều cảm xúc khiến tôi vừa rối loạn, vừa rung động.
“Anh muốn… sau này được đường hoàng ăn những món em nấu.”
“Anh muốn… mỗi ngày đi làm về đều có thể nhìn thấy em.”
“Anh muốn… khi mất điện, không chỉ đến gõ cửa xin mì, mà có thể công khai ở bên cạnh em.”
“Anh muốn… khi đau dạ dày, không chỉ xin bát cháo, mà có thể đường hoàng để em chăm sóc.”
Anh nói mỗi câu, lại tiến sát thêm một chút.
Cho đến khi giữa chúng tôi, gần như không còn khoảng cách.
Hơi thở ấm nóng của anh bao trùm lấy tôi.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
“Trình Tiểu Vũ.” – Anh đưa tay lên, như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng lại khựng lại giữa chừng.
Chỉ dùng đôi mắt ngập tràn ánh sao nhìn tôi, trong đó có cả hồi hộp, căng thẳng, và một chút… bất chấp.
“Em có bằng lòng…”
“Cho anh một cơ hội không?”
“Không chỉ là người ăn chực…” – Giọng anh nhẹ đến mức như gió thở – “mà là… ăn cả đời?”
Thời gian như ngừng trôi.
Tôi nghe rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Từng tiếng vang dội bên tai.
Những lời anh vừa nói, như pháo hoa nổ tung trong đầu tôi.
Rực rỡ đến mức choáng ngợp.
“Anh…” – Tôi cố tìm lại giọng nói của mình, nhưng nó khô khốc đến đáng thương.
“Anh nghiêm túc sao?”
“Còn nghiêm túc hơn bất kỳ vai diễn nào anh từng nhận.” – Anh trịnh trọng, ánh mắt không hề né tránh.
“Nhưng cô Lý nói…”
“Cô ta nói gì không quan trọng!” – Anh ngắt lời tôi, giọng có phần gấp gáp và sốt ruột.
“Quan trọng là em nghĩ thế nào! Trình Tiểu Vũ, nhìn anh đi!”
Anh đưa hai tay nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt tôi.
Động tác dịu dàng nhưng mang theo một sức mạnh không thể kháng cự.
Buộc tôi phải đối diện với ánh mắt anh.
“Đừng quan tâm đến cái gọi là ‘khác thế giới’ nữa! Thế giới của anh ở đâu, là do anh quyết định!”
“Giờ anh hỏi em,” – ánh mắt anh nóng rực, gần như muốn thiêu cháy tôi – “em có muốn để anh – người hàng xóm chuyên đi ăn chực – được ‘nâng cấp’ một chút không?”
“Nâng cấp… thành gì cơ?” – Giọng tôi run lên nhẹ nhẹ.
Khóe môi anh từ từ nhếch lên, nụ cười lần này không còn là kiểu hoàn hảo trên màn ảnh, mà mang theo chút nghịch ngợm, chút tự tin bất cần, và cả một thứ tình cảm mãnh liệt sắp tràn ra khỏi ánh mắt.
“Em đoán xem?”
Anh cúi xuống, trán khẽ chạm vào trán tôi.
Chóp mũi gần như chạm nhau.
Hơi thở ấm nóng quấn lấy nhau, giao hòa.
“Tất nhiên là… bạn trai.”
“Còn sau này…” – Anh dừng lại một nhịp, giọng trầm ấm, dịu dàng nhưng chắc chắn – “là chồng em.”
Hai từ cuối cùng, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim tôi.
Ngứa ngáy, tê dại.