Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Size à?”
Tôi chằm chằm nữ vali.
Trần Vũ đang , bảo tôi kiểm hành lý giúp anh ta.
đôi, một nam một nữ, bản nữ là size .
Tôi mặc size M.
Còn có một mới tinh.
“Vãn , đưa anh cái khăn !”
Tôi nhét trở lại, đóng vali lại.
“Chồng ơi.” Tôi đẩy cửa phòng , đưa khăn anh ta.
“Sao thế?”
“Đi … team building?”
“Ừ, công tổ chức.” Anh ta lau tóc, cười rất thoải mái.
Tôi cũng cười.
“Anh chắc công sẽ thanh toán khoản 12 vạn này chứ?”
anh ta khựng lại.
“C… cái gì 12 vạn?”
“Phòng đôi hướng biển, mỗi đêm tám ngàn năm trăm, bảy , tự tính ?”
Khăn rơi xuống đất.
1
Gương mặt Trần Vũ lập tức thay đổi.
“Em… em kiểm thẻ tín dụng của anh?”
“Tài khoản chung sau khi kết , em kiểm thẻ của chính mình.”
Tôi tựa khung cửa, bình thản anh ta.
Anh cúi xuống nhặt khăn , quấn hông: “Đó… đó là tiền công ứng , anh tạm trả, về sẽ báo cáo thanh toán.”
“Vậy anh mang theo nữ size để đi báo cáo?”
“Đó là quà lưu niệm mua nữ đồng nghiệp.” Anh ta tránh ánh mắt tôi, “Em biết mà, đi chơi luôn phải mua chút quà về.”
“Nữ đồng nghiệp mặc size .”
“Anh… anh đâu biết ấy mặc size gì, mua đại.”
Tôi gật đầu: “Vậy còn ?”
“Cũng là quà lưu niệm.”
“Quà lưu niệm nữ đồng nghiệp là… ?”
Trần Vũ im lặng.
Tôi xoay bước ra khỏi phòng , nghe phía sau anh ta vội vã gọi:
“Vãn , em đừng nghĩ nhiều, thật sự chỉ là đi team building.”
Nghĩ nhiều?
Tôi trở về phòng ngủ, đóng cửa, mở điện thoại.
Hóa đơn thẻ tín dụng — thông báo tạm giữ tiền vừa chiều nay.
Khách sạn năm sao ở , phòng trăng mật, 7 , tạm giữ 59.500 tệ.
Tôi phóng to ảnh chụp màn hình đặt phòng.
đơn có hai cái tên pinyin: Chen Yu, Zhou Meng.
.
gái 25 tuổi công anh ta.
Tôi từng gặp một lần khi đưa tài liệu, ta gọi “Trần Tổng”, cười ngọt như đường, vóc dáng chuẩn size .
Ngón tôi hơi run, nhưng tôi ép mình phải bình tĩnh.
Không thể đánh rắn động cỏ.
mai anh ta bay, 7 — tôi có 7 .
Sáng hôm sau, Trần Vũ kéo vali ra cửa.
“Chồng ơi, đi đường cẩn thận .” Tôi đứng cửa, mỉm cười vẫy .
“Ừ, em ở nhà chăm sóc Dương Dương.” Anh trán tôi, “Anh về nhanh thôi.”
“Đợt team building này đi bao nhiêu ?”
“Chục , những thành viên chủ chốt.”
“ cũng đi?”
Anh ta khựng một chút: “Ừ, ấy là trợ lý anh, phải đi.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, “Vậy mọi chơi vui .”
Cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt anh vẫn còn.
Tôi đóng cửa nhà, nụ cười biến mất ngay lập tức.
Tôi trở về phòng ngủ, lấy chiếc điện thoại dự phòng của anh. Anh tưởng tôi không biết mật khẩu, nhưng tôi đã anh nhập vài lần rồi.
Mở album, mục đã xóa gần đây.
87 tấm ảnh.
Tấm đầu là bãi biển , mặc , cười rạng rỡ.
Trên cổ ta là một sợi dây chuyền kim cương — rất quen.
Tôi bước bàn trang điểm, mở hộp nữ trang.
Sợi dây ấy — năm ngoái sinh nhật tôi, Trần Vũ tặng, nói giá 38.000. Tôi vẫn trân quý giữ gìn.
Giờ xem ra, là giả.
Sợi thật nằm trên cổ .
Tôi xem hết ảnh.
Nắm trên biển.
Đút ăn nhà hàng.
Ôm nhau ở hồ bơi.
nhau khách sạn.
Tấm nào cũng như một nhát dao.
Nhưng tôi không khóc.
Chỉ lặng lẽ chụp lại màn hình, lưu về, đặt điện thoại lại đúng vị trí.
Ra phòng khách, Dương Dương đang chơi chơi.
“Mẹ ơi, bố đi đâu rồi?”
“Đi công tác.” Tôi ngồi xuống xoa đầu con. “Dương Dương nhớ bố không?”
“Không, bố toàn không ở nhà.”
Một đứa bé 3 tuổi, đã quen với sự vắng mặt của bố.
“Dương Dương, hôm nay mình nhà ông bà ngoại ?”
“Dạ!”
Tôi bế con, nhắn tin bạn thân Tiểu Ái.
“Giúp tớ việc này ?”
“Việc gì?”
“ cứu một — , 25 tuổi, công của Trần Vũ.”
Tiểu Ái trả lời ngay: “Ngoại hả?”
“Ừ.”
“Có bằng chứng không?”
“Có, nhưng chưa đủ.”
“Muốn tớ làm gì?”
“ lý lịch, tài khoản mạng xã hội, gần đây đi đâu.”
“Được.”
Ở nhà bố mẹ, mẹ tôi đang nấu cơm.
“Sao con về đây?”
“Trần Vũ đi công tác, con với Dương Dương qua ở vài hôm.”
“Lại công tác? Tháng chẳng đi rồi?”
“Công bận.”
Mẹ liếc tôi, nhưng không hỏi nữa.
Tôi đưa Dương Dương bố, kéo mẹ phòng ngủ.
“Mẹ, con muốn chuyển 200 ngàn sang tài khoản của mẹ.”
“Sao thế?”
“ an toàn.”
Mẹ thẳng tôi: “Vãn , con với Trần Vũ…”
“Con nghi anh ta ngoại .” Tôi hạ giọng. “Nhưng chưa có chứng cứ cứng, con phải giữ tiền của mình .”
Mặt mẹ đổi sắc: “Thằng súc sinh!”
“Mẹ đừng làm ầm lên, con còn phải xử lý từ từ.”
“Con muốn ly ?”
“Muốn. Nhưng phải có chứng cứ, không thì con với Dương Dương chẳng giành được gì.”
Mẹ nắm tôi, đỏ mắt: “Vãn , con khổ rồi.”
“Con không khổ. Con chỉ .”
điều gì?
5 năm , anh ta nói “em ở nhà, anh nuôi”, tôi tin.
bỏ việc, ở nhà chăm con, mất đi độc lập kinh tế.
sau kết , câu “anh nuôi em” thành “em tiêu tiền của anh.”
Nhưng giờ không phải lúc nói — tôi phải lấy lại những gì thuộc về tôi.
Tối , tôi ngồi ngoài ban công nhà bố mẹ, mở hóa đơn thẻ tín dụng.
— 32 giao dịch.