Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tại ?”
“Vì tôi không muốn con bố nó một kẻ lừa đảo.”
xong, tôi quay phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tựa cửa, tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Cuối cũng kết thúc rồi.
5 năm hôn nhân.
5 năm tin tưởng.
5 năm hy sinh.
Kết thúc.
Nhưng tôi không hối hận.
Ít nhất, tôi vẫn còn Dương Dương.
Và quan trọng nhất — tôi vẫn còn mình.
4
Ngày hôm sau, tôi và Trần Vũ đến cục dân .
Toàn bộ quá trình, chúng tôi không nhau một câu.
Khoảnh khắc nhận tờ giấy chứng nhận ly hôn, tôi nó một giây, rồi bỏ túi.
“Chia tài sản bao giờ làm?” Trần Vũ .
“ vòng một tháng, luật sư sẽ liên hệ .”
“Dương Dương…”
“Nó ổn. không cần lo.”
Tôi quay người, rời đi, không ngoảnh lại.
Bước ra khỏi cục dân , ánh nắng chói lóa. Tôi giơ tay che mắt.
Tiểu Ái đứng ngoài đợi, thấy tôi bước ra thì đi tới: “Xong rồi?”
“Ừ.”
“Cảm giác ?”
“Nhẹ nhõm.”
Thật sự nhẹ nhõm.
5 năm hôn nhân giống như một tảng đá đè trên ngực.
Giờ tảng đá biến mất rồi — cuối tôi cũng thở nổi.
“Đi nào, chị đây mời ăn một bữa thật to.” Tiểu Ái khoác tay tôi.
“.”
Chúng tôi đi trên phố, nắng rọi lên người, ấm áp vô .
Tiểu Ái bất ngờ : “ hối hận không?”
“Hối hận ?”
“Hối hận nghỉ việc, hối hận tin ta, hối hận 5 năm qua.”
Tôi nghĩ rồi đáp: “ hối hận. lại không hối hận . Nhưng hối hận ích không?”
“Không.”
“, chẳng ích .” Tôi cười, “Nên tớ không hối hận mãi đâu, tớ phải phía trước.”
“Phía trước?”
“Ừ. Đi làm lại, sống lại, trở thành mình một lần nữa.”
Tiểu Ái gật đầu: “, trở lại .”
Chúng tôi một hàng, gọi nhiều món, ăn vô vui vẻ.
Giữa bữa ăn, Trần Vũ gọi điện.
Tôi màn hình, rồi tắt máy.
ta gọi lại. Tôi tắt nguồn.
Tiểu Ái : “ ta muốn ?”
“Không , cũng chẳng muốn .”
“, đừng quan tâm.”
Ăn xong, tôi bố .
Tôi ôm Dương Dương, ngồi ban .
“ ơi, bố đâu rồi?”
“Bố… đi xa lắm.”
“Bố nữa không?”
“Không.”
Dương Dương gật đầu, không thêm.
Một đứa trẻ 3 tuổi, không hiểu ly hôn , chỉ bố không còn nữa.
Nhưng con sẽ quen thôi — giống như con từng quen việc bố luôn luôn không .
Tôi bầu trời xa, hoàng hôn đỏ rực.
5 năm trước, khi Trần Vũ cầu hôn tôi, bầu trời cũng như thế này.
Tôi tưởng đó khởi đầu hạnh phúc — không ngờ lại phần mở đầu ác mộng.
Nhưng không .
Ác mộng kết thúc rồi.
Tiếp theo cuộc đời tôi.
một tháng tiếp theo, tôi bận.
Bận kiện tụng, bận phân chia tài sản, bận tìm việc.
Trần Vũ muốn đòi lại một phần tài sản, nhưng bị tòa bác.
Vì chứng cứ quá đầy đủ — ngoại tình thời kỳ hôn nhân, dùng tài sản chung mua đồ xa xỉ cho tiểu tam — nên tòa xử tôi 2,1 triệu, ta chỉ giữ 900 nghìn.
thuộc tôi, nhưng tôi phải trả nốt 800 nghìn khoản vay.
Tôi bán , cầm tiền mua một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ — để Dương Dương một ngôi .
Sau đó, tôi bắt đầu tìm việc.
5 năm không đi làm, tôi tụt hậu nhiều, nhưng tôi học từng chút một.
Gửi hơn 30 hồ sơ, phỏng vấn hơn 10 ty, cuối một ty quảng cáo nhận tôi.
Chức vụ: nhân viên viết nội dung.
Lương tháng 8 nghìn — không cao, nhưng đủ sống hai con.
Tôi nhận lời.
Ngày đi làm đầu tiên, trưởng phòng :
“Lâm Vãn Tình, cô sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, làm không?”
“.”
“Tốt, vậy cố lên.”
Tôi gật đầu, ngồi bàn làm việc, bật máy tính.
Trên màn hình hiện một câu:
“Khởi đầu , bắt đầu từ hôm nay.”
vậy.
Một khởi đầu .
Ngay từ giây phút này.
5
Ba tháng sau, tôi đã quen hoàn toàn việc .
Trưởng bộ phận hài lòng, rằng dù tôi rời khỏi môi trường làm việc 5 năm nhưng khả năng học mạnh, tiếp thu nhanh, làm việc ổn định.
Lương tôi từ 8 ngàn tăng lên 10 ngàn.
Không nhiều, nhưng đủ để hai con sống thoải mái.
Dương Dương vui trường mẫu giáo, mỗi ngày đều líu ríu kể chuyện lớp.
“ ơi, hôm nay cô giáo khen con!”
“Vì khen con?”
“Vì con vẽ đẹp nhất lớp!”
“Giỏi lắm!”
Tôi bế con lên, hôn một cái.
Dương Dương cười sáng rỡ, chưa bao giờ lại bố.
Tôi cũng chưa từng nhắc đến Trần Vũ.
thế giới con, chỉ , ông bà ngoại và các bạn nhỏ lớp.
Như vậy cũng đủ rồi.
Một ngày, Tiểu Ái hẹn tôi đi uống cà phê.
“Nghe Trần Vũ Chu Mộng chia tay rồi.”
“Hử?”
“Chu Mộng chê hắn hết tiền, bỏ chạy rồi.”
Tôi cười khẽ: “ ngay mà.”
“Ừ, tiểu tam tiền chứ không người mà.” Tiểu Ái , “Trần Vũ giờ thảm lắm, thuê phòng cấp bốn, việc cũng đi xuống, nghe bị giáng chức.”
“Ồ.”
“ không tò mò ?”
“Không.” Tôi uống một ngụm cà phê. “Hắn sống tốt hay xấu, chẳng liên quan đến tớ.”
Tiểu Ái giơ ngón tay cái: “ ngầu thật.”
“Ngầu?”
“Ừ, nhiều phụ nữ ly hôn xong vẫn lén theo dõi chồng cũ, còn thì không.”
CHƯƠNG 6: