Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cười khẩy: “Tông Chí Thành, giờ anh diễn vai si tình là vì sao? Vì Hạ Vy chưa ly hôn? Hay vì anh thích cái cảm giác lén lút sau lưng người khác?”
Anh ta phớt lờ sự mỉa mai của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh bỗng trở nên nghiêm túc: “Nếu anh nói… anh chỉ trả thù cô ta thì sao?”
Anh ta nói việc gửi nhắn là để thử lòng Hạ Vy. “Cô ta ghen tị với em như , anh chỉ xem cô ta có dám vứt bỏ tất cả để đến lễ đính hôn hay không.”
Nói xong lại vội vàng bổ sung: “Dù cô ta có đến, anh vẫn chọn em.”
đến đó, tôi không nhịn nổi nữa, cầm món đồ trang trí bằng pha lê anh từng tặng, ném mạnh xuống sàn.
“Choang!” Mảnh vỡ bắn tung tóe, anh ta dọa giật nảy mình.
“Tông Chí Thành, anh đang tuyển phi à? Còn ‘chọn’ tôi? cho anh cái quyền chọn?”
Tôi bỗng nhớ lại câu mẹ tôi nói sau lễ đính hôn: “Cái thứ cá ươn tôm nát như nó dám làm tra nam hả? Không có chú mày lo cho, giờ nó còn đang chạy bàn trong quán cơm!”
9
Đoán được nào anh ta đến gây chuyện, tôi đã nhắn trước cho mẹ và chú.
Chẳng mấy chốc họ đã có mặt, khí bừng bừng xông .
Chú tôi – người xưa nay vốn ít nói – hôm nay lại bắn như súng liên thanh: “Ồ, đây nhỉ? Không cái thằng tra nam mà cháu gái tôi đá không thèm ngó à?”
Tôi suýt nữa bật cười. Chú dạo xem video mạng nhiều, cập nhật vựng ghê .
chú đến, Tông Chí Thành luống cuống đứng bật dậy, lập đứng nghiêm như lính.
Không nói nhiều, chú đã lôi từng món đồ của anh ta ném ra ngoài hành lang, mà vang rền như pháo.
Rồi chú đến, túm cổ áo anh ta về phía cửa.
“Biết điều thì về tự viết đơn xin nghỉ , giữ lại chút thể diện cho mình.”
Tông Chí Thành từng làm ở một công ty bất động sản, chính chú tôi là người xin giúp anh ta công ty của bạn.
Nếu không nhờ có mối đó, với thực lực của anh ta, chắc còn cày vài năm mới ngóc đầu lên khỏi cái mác nhân viên quèn.
công ty mới, vừa làm đã được làm phó giám đốc chi nhánh, càng kiêu căng.
Anh ta chắc tự ảo tưởng thành công là nhờ năng lực bản thân rồi.
chú nói , mặt anh ta còn trắng hơn cả đính hôn.
“Chú… chuyện tình cảm để riêng ra được không ạ? Với lại, cháu và Tiểu vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.”
Mẹ tôi không nhịn nổi nữa, chắn trước mặt tôi, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu không nể mặt Tiểu , anh nghĩ thèm chứa chấp anh?”
“Tôi nói cho anh biết, nó mà dám ăn cỏ gần hang, tôi đập gãy chân nó liền!”
Tôi khí của mẹ làm cho chân run nhẹ. Tông Chí Thành toát mồ hôi, quay sang nhìn tôi như thể cầu cứu.
Anh ta vội vã tay áo tôi: “Tiểu , em nói , mình bên nhau ba năm rồi mà, sao có thể chia tay dễ dàng như ?”
Chưa kịp mở miệng, chú tôi đã quay lại, anh ta lôi ra cửa.
“Rầm!” Cửa đóng sầm lại.
Chú phủi tay, nhăn mặt như vừa xử lý xong một con gián chết: “Cháu coi, cháu lại chọn cái thể loại không biết nữa.”
10
sau, tôi nhận được nhắn Hà Quân – chồng Hạ Vy.
[Tiểu , tôi và Hạ Vy đang ở sân bay. mai ra tòa ly hôn.]
Một tuần sau lễ đính hôn, tôi lại gặp Hạ Vy. Cô ta theo vali hành lý, tối đập cửa “rầm rầm”.
Tôi mở cửa, cô ta không thèm nhìn tôi một cái, sải bước nhà.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại. Tông Chí Thành đang trên đường đến.
Tự dưng tôi lại mong chờ cái màn “tình cũ tương phùng” ghê.
Hạ Vy vứt vali qua một bên, mở tủ lạnh lon nước uống một nửa rồi quay lại cười khẩy: “Cậu hài lòng chưa? Hà Quân cứ đòi ly hôn bằng được.”
Tôi nhún vai, cười như không. Cô ta thở dài, lại bắt đầu điệu đáng thương:
“Tiểu … sao cả cậu đối xử với như ?”
Hừ, đúng là chiêu “ác nhân kể khổ”, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Hồi tiểu học, cô ta cả lớp cô lập, chẳng thèm chơi cùng.
Có lần cô ta làm trực nhật, ghi tên mấy bạn nói chuyện trong giờ để nộp cho cô giáo.
Một bạn nam đến nói: “Cậu xóa tên , sau sẽ làm bạn với cậu.”
Cô ta , đến tan học còn lon ton đuổi theo hỏi: “ có thể cùng cậu không?”
Kết quả là phũ không thương tiếc: “Nói đại thôi, bảo cậu thiệt?”
Bao nhiêu năm trôi qua, chiêu trò cũ rích ấy giờ dùng lại với tôi.
Cô ta rơi nước , nhìn tôi đầy oán hận: “ nói hết sự rồi, sao cậu vẫn đối xử như ?”
Tôi nhìn cô ta chằm chằm. Nói hay , như thể tôi mới là người sai.
Thực ra chẳng qua là cô ta ganh ghét, tôi sống tốt nên phá cho bằng được.
“Hạ Vy, ngay đầu cậu đã biết Tông Chí Thành tiếp cận tôi là có mục đích, sao không nói?”
trước tôi là người che chở cô ta, giờ lại cô ta đâm sau lưng.
Mỗi lần tôi và Tông Chí Thành cãi nhau, cô ta đều nói: “Anh ấy tốt mà, người chắc chắn sẽ đến cùng.”
Cửa vẫn mở. Tôi tiếng bước chân – không cần đoán biết là .
Tôi xoay người, đứng quay lưng về phía cửa, cố ý nâng :
“Tông Chí Thành có biết vì sao cậu không dám ly hôn không?”
“ hồi đại học đã được Hà Quân bao nuôi. cưới, cậu nói ?”
“Gả cho đại gia là minh chứng tốt nhất cho năng lực toàn diện của một người phụ nữ.”
Tôi ánh cô ta dần dần biến sắc khi nhìn về phía sau lưng tôi.
Lúc đó, tôi khoái chí không tả nổi.
11
Tông Chí Thành ôm một bó hoa lớn, sắc mặt u ám bước .
Anh ta rõ ràng đã được đoạn tôi vừa nói.
Không liếc Hạ Vy một cái, anh đưa bó hoa cho tôi, nhưng tôi không nhận.
Anh lúng túng ôm lại, cười gượng: “Anh nghỉ việc rồi.”
Tôi đứng nhìn như xem kịch, nào ngờ mình mới là kẻ cắm sừng lâu mà chẳng biết .
Tôi bắt đầu ghép đôi linh tinh, châm chọc: “Vừa khéo, tri kỷ của anh sắp ly hôn, người có thể sớm tối bên nhau rồi.”
Sắc mặt anh càng thêm đen.
Ngược lại, Hạ Vy ngẩng đầu lên, ánh phức tạp.
Cô ta cười khẽ: “Là anh không buông được em nên mới thành ra . Thôi được, em cho anh toại nguyện.”
Nói rồi cô ta bước đến, khoác tay anh, ánh đầy tình ý: “Anh chẳng luôn chờ em sao? Cô ấy nói đúng, chúng ta có thể bên nhau rồi.”
Tông Chí Thành lập lạnh mặt, gạt tay cô ta ra: “Cút.”
Hạ Vy tròn không nổi, nhìn chằm chằm anh. Anh lùi lại vài bước, giãn khoảng cách.
“Hạ Vy, lúc biết em có chồng mà vẫn lừa tình cảm của anh, anh đã chẳng còn cảm giác với em nữa rồi.”
“ mấy năm nay anh bám cô ta, chẳng để chọc em à?” Hạ Vy ngắt lời, không nổi.
Tông Chí Thành nhìn tôi xa, môi mím chặt, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh đúng là không cam lòng, nhưng anh lòng cưới Tiểu .”
“Còn đoạn ghi âm? Anh không tôi thì không ngủ được, mà dám nói đã quên?”
Hạ Vy bắt đầu lật mặt, không còn vẻ dịu dàng nữa.
Đây mới là bản chất của cô ta.
Trán Tông Chí Thành lấm tấm mồ hôi, bó hoa trên tay trở thành trò cười, khiến tôi bật cười.
Tôi không nhịn được nữa, hỏi luôn: “ người từng gặp mặt, có ngủ với nhau không?”
tôi đầy trêu chọc. Mặt Tông Chí Thành lập biến sắc.
12
Hạ Vy hếch mặt lên nhìn tôi, đầy đắc ý: “Dĩ nhiên rồi. Có càng khiến cậu đau lòng không?”
Tôi mỉm cười:
“Gớm, buồn thì có đấy, nhưng mà là buồn nôn thôi.”
Đã đến nước , người họ đều ở đây, tôi chẳng việc giữ thể diện giùm cô ta.
là tôi đem chuyện mấy năm nay cô ta liên tục thả thính người lạ quanh khu vực trên mạng xã hội kể tuốt ra.
Hạ Vy đến đỏ mặt, lao lên định tát tôi.
Tông Chí Thành vội chắn trước mặt tôi, nên cú tát đó giáng thẳng mặt anh ta.
Hạ Vy vẫn không cam tâm, gào lên: “Tránh ra!”
Rồi lại giơ tay lên lần nữa.
Lần , Tông Chí Thành thẳng tay túm cổ tay cô ta, ra khỏi nhà.
Vừa đến cửa, cô ta lảo đảo ngã ngồi dưới sàn.
Tông Chí Thành lạnh lùng nhìn xuống: “Đừng đến tìm Tiểu nữa. Nếu không, tôi không ngại nói chuyện rõ ràng với chồng cô đâu.”
Hạ Vy điên, đập cửa loạn xạ bên ngoài.
Còn bên trong, Tông Chí Thành đứng bất động, tay nắm rồi lại buông.
Đợi cho tiếng ồn bên ngoài lắng xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như đã hạ quyết tâm: “Em anh làm , mới chịu tha thứ?”