Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, tôi mặc kệ tiếng khóc gọi níu của Nhạn Nhạn, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Tôi còn có những trận chiến của riêng mình phải đấu, không có thời gian lãng phí ở đây.
5
Tôi nhận được giấy tờ của án — tôi đến nhà dì Mai làm ầm lên mà chồng con không thèm đoái hoài, đầu họ kéo nhau tới tìm tôi.
Chương Pháp không tin nổi:
“Đã lớn tuổi vậy mà bà còn bày đặt dắt nhau ra , sao thế? Tôi ăn cắp lương hưu của bà à? Bà báo công an thì báo đi!”
Chương Trình cũng cáu kỉnh:
“Có tí chuyện cũng lôi cả nhà nước , mẹ nghĩ kỹ ? Cái hưu đó, nếu không có người nhà chúng ta cho phép, dì Mai có cũng không lấy được. Mẹ cứ làm lên, mẹ định để bố ngồi tù à?” “Vậy sau này con còn thi công chức không? Ở cơ quan con còn mặt mũi nào ngẩng đầu nữa? Cả Nhiễm Nhiễm chắc chắn cũng sẽ không tha thứ cho mẹ !”
Tất cả chỉ có một chuỗi những lời trách móc.
Ấy vậy mà hôm nay họ mới chột dạ, làm điều có tội, pháp luật lại đứng phía tôi, họ còn có mặt mũi nào mà trách tôi.
Tôi chạy nhà tắm, lấy bàn chải toilet chà mạnh hai trong bồn cầu, rồi nhét thẳng miệng Chương Trình cái miệng há hốc của nó:
“Nói không biết lễ nghĩa thì để mẹ thông đường cho!”
“Từ ra cái lẽ rằng không có sự cho phép của nhà mình thì dì Mai không thể lấy lương hưu chứ?!” tôi gào tiếp.
“Chương Trình, mày đúng là loại theo bố mày bắt nạt mẹ bắt nạt vợ! Giờ đứa trẻ còn kịp sinh đã mất, mày còn mặt mũi nhắc tới dì Mai!”
“Những cặp trẻ quanh đây lương thấp hơn mày Nhạn Nhạn nhưng sao lại sống thoải mái? họ còn có bố mẹ giúp đỡ!”
“Còn mày, hả? Mày giúp bố đưa lương hưu của mẹ cho người ngoài, còn nuôi con bà ấy bằng tiền của mẹ, trên đời có ai ngu dốt hơn mày không?!”
“Còn chuyện cháu nội, kiểu người mày không đáng để có con nối dõi, nhà họ Chương mấy đời bọn mày mất lương tâm, đáng đoạn tuyệt!”
Chương Pháp giơ tay định tát tôi.
Trong lòng tôi ôm mối căm hận đã lâu, để hắn tát tôi nữa sao?
Tôi vớ ngay cái gậy thủy tinh để cạnh cửa, đập thẳng cánh tay Chương Pháp:
“Đụng tới tôi à? Ông không xứng!”
“Thay tát tôi, ông tính toán thử xem mấy năm qua ông đã túi bà lão cáo già kia nhiêu tiền đi! Tất cả tôi kiện, tính tài sản chung của vợ chồng. Hừ, hỏi ông cho tiền thì không có, bảo để cho mẹ 80 tuổi thì ông viện cớ!”
“Tội nghiệp nhỉ, mới vài hôm trước tôi quê dò la, biết được mẹ ông sống nhờ bảo hiểm hưu tháng chỉ có hai trăm bạc! Hừ, ốm đau còn phải tiếc rẻ viên thuốc giảm đau, đó là cái gọi là hiếu thảo của ông sao?!”
Chương Pháp tôi đập đến lui tới né tránh, Chương Trình lúng túng vứt cái bàn chải toilet qua một bên:
“Đủ rồi! Mẹ nói hết ? Cả ngày chỉ biết buộc tội bố, làm rối tung cả nhà lên!”
Chương Pháp càng mắng to:
“Bà suốt ngày không chịu quê, biết cái gì ? Mẹ ốm, chỉ riêng tiền thuốc tháng đã…”
Tôi không nghe nốt câu nào:
“Những chuyện đó ông để mà kể cho thẩm phán nghe!”
“Tôi đã in hết sao kê lương của tôi rồi! Chao ôi, 999 bông hoa còn mua,sao ông không mua vòng hoa gửi người già ấy đi”
“Rồi còn mua cho người ta cả căn nhà dưỡng lão? Thế thì ông biến thành đứa cháu hiếu thảo của bà ấy đi, còn cần cái cộng đồng dưỡng lão làm gì nữa?”
Mặt Chương Pháp bỗng tái đi:
“Bà…”
“Tôi gì cơ! Chương Pháp, ông cái già lươn đó, đợi đi! đồng đồng tôi sẽ đòi lại hết!”
6
Trước ngày ra một hôm, có lẽ bà Mai cuối cùng cũng nhận ra việc Chương Pháp Chương Trình tìm tôi ngày vô ích.
Bà ta rốt cuộc cũng chịu vứt mặt mũi, đích thân đến gặp tôi.
Bà ngồi ngay ngắn trong quán cà phê dưới khu chung cư tôi ở, mặc rất thanh lịch, tao nhã khuấy tách cà phê:
“Chị Kiều Huệ, cuối chúng ta cùng uống cà phê là lúc Chương Trình còn chào đời.”
“Chị năm không uống rồi, chắc không quen nữa phải không?”
Trời ạ, nghe cái giọng điệu vênh váo, sang chảnh, tưởng mình là quý bà xã hội thượng lưu vậy.
Tôi hít sâu một hơi:
“Đúng, không quen thật.”
“Tôi phải đi làm, phải lo cho con, còn phải thay mặt Chương Pháp lo toan các mối quan hệ bên nhà chồng, rồi còn dẫn bố chồng liệt nửa người đi khắp nơi khám bệnh.”
“Uống cà phê là thú vui của người rảnh rỗi. Tôi không có thời gian, càng không có tâm trí.”
Mai nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê:
“Mấy hôm nay, sáng nào 8 giờ rưỡi cà phê tươi cũng được anh Chương đặt sẵn giao đến tận nhà tôi.”
Tôi cụp mắt, bật ghi âm.
Tôi xem con trà xanh già này còn dám xổ ra những lời gì nữa.
“Chắc chị cầm được lương tháng của anh Chương nhỉ? Đó là tháng anh ấy dành một nửa để mua cho tôi. Đây là lời hứa cả đời của anh ấy – sẽ mua cho tôi đến hết đời.”
“Thức ăn, dầu ăn, mì gạo nhà tôi cũng do anh ấy chuẩn . Anh ấy nói tôi không hợp đi chợ, giày sẽ bẩn, nên mọi thứ tự tay anh ấy lo.”
“Ngay cả sau khi lương hưu của chị chuyển qua tôi, anh ấy cũng không nỡ để tôi chịu một chút ấm ức nào.”
“Chị Kiều Huệ, chị chắc vẫn kiện tôi chứ? Dù có thắng, anh Chương cũng không để tôi trả chị một đồng nào . Làm thế không giúp chị kéo được anh ấy , chỉ đẩy anh ấy ngày càng xa chị hơn thôi.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ an phận ở nhà chăm sóc con trai con dâu, mong chờ đứa cháu tiếp theo, đó mới là chỗ dựa lâu dài của chị. Đã có tuổi rồi, còn tranh giành tình yêu làm gì nữa cho mệt?”
Tôi tức đến bật cười.
“ Mai, bà nghĩ một thằng đàn ông bẩn thỉu Chương Pháp xứng đáng để tôi ra ấy tiền thật à?”
“Tôi không những sẽ kiện bà, tôi còn kiện Chương Pháp tội chuyển nhượng tài sản hôn nhân trái phép. Cứ chờ đi! Bà ‘anh Chương’ của bà, một đứa cũng không thoát được!”
Nói xong, tôi cầm tách cà phê trước mặt, dốc thẳng lên đầu bà ta, đổ đầy lên mái tóc uốn tỉa cầu kỳ:
“Bà nói đúng, tôi không thích uống cà phê. Bà thích mà, tiếc làm gì – hứng lấy mà uống cho đã!”
Tôi chẳng thèm liếc lại cái bộ dạng nhếch nhác của dì Mai, quay người bước khỏi quán cà phê.
Kẻ hưởng lợi mà còn dám đến trước mặt tôi khoe khoang?
Hay lắm, lại giúp tôi gom thêm được một mớ bằng chứng.
Cứ chờ đi, đồ đàn ông cặn bã, trà xanh già chúa, tôi sẽ không để hai người sống yên !
Nhờ có đủ bằng chứng, luật sư lại chuyên nghiệp, trong khi Chương Pháp dì Mai thì chủ quan cho rằng tôi chỉ dọa chơi, chẳng hề chuẩn gì cả, nên tôi thắng kiện một cách dễ dàng.
Cuối cùng, theo phán quyết của :
Mai phải hoàn trả toàn bộ số tài sản chung vợ chồng khoản lương hưu tôi chiếm dụng trong suốt những năm qua – tổng cộng 1,67 triệu.
Căn hộ đứng tên Mai, tuy nhiên do tiền mua là từ tài sản hôn nhân mà Chương Pháp chuyển nhượng trái phép, nên xử căn hộ đó thuộc tôi.
Mấy năm nay Chương Pháp chiều chuộng dì Mai mức, đến mức tiêu sạch cả tài khoản, còn dì Mai thì chẳng có tích cóp gì, nên 1,67 triệu, bà ta thực sự không thể trả nổi.
án buộc bà ta phải lấy căn hộ trị giá 1,7 triệu để gán nợ.
7
Lúc này Mai hoàn toàn hoảng loạn.
Bà ta mắt đỏ hoe, đi cùng Chương Pháp đến tìm tôi.
“Chị Kiều Huệ, em thề, em anh Chương thật sự không có gì cả. Anh ấy chỉ là người nhìn em lớn lên, thấy em già cô đơn nên mới quan tâm một chút.”
“Nhưng bọn em giờ làm gì giới hạn! Không tin chị cứ hỏi Chương Pháp, mấy năm nay nào anh ấy đến tìm em, gần có mặt con trai chị đi cùng.”
Tôi đảo mắt.
“Chứ không phải chính bà vênh váo khoe tôi nào là tình anh em, nào là anh ấy mua cho, rồi cả chín trăm chín mươi chín đóa cúc trắng nhỏ à?”
Mai càng tỏ ra đáng thương:
“Em có khoe khoang gì , em chỉ giải thích là anh Chương tiêu tiền có lý do. Chị thì mặc đồ bộ cả ngày, sao mà hiểu được giá một chiếc ?”
“Trên đường đến đây, em anh Chương đã bàn rồi. Từ nay em sẽ không nhận thêm hay hoa anh ấy tặng nữa, cũng không để anh ấy mua cà phê hay đồ dùng gì cho em nữa. Chị đã đạt được mục đích rồi.”
“Chị rút đơn đi. Người một nhà mà lôi nhau ra , tình cảm nào chịu nổi?”
Chương Pháp thì cau có cả mặt:
“Chu Kiều Huệ, bà không thể học theo Mai một chút sao? Bà định làm loạn đến giờ?”
Tôi cười khẩy.
“Học theo bà ta?”
“Học cái kiểu ăn không ngồi rồi, việc gì cũng không nên hồn, làm nghề nào nghề đó?”
“Học cái kiểu ngoại tình, ba cưới, chín cắm sừng lên đầu đủ loại đàn ông?”
“Hay học cái kiểu già đầu rồi mà trà xanh vẫn thơm phức, còn lượm được anh chồng ngu ngốc ông làm kẻ đổ vỏ?”
“Xin lỗi, tôi không học được, mà cũng không thèm học!”
Chương Pháp không tin nổi nhìn tôi:
“Chu Kiều Huệ, sao bà trở nên độc miệng bây giờ? Hồi trẻ bà hiền thục nhiêu…”
Hừ!
Còn dám nhắc đến thời trẻ.
Lúc sinh Chương Trình, chị dâu tôi thẳng tay đẩy bố chồng liệt nửa người sang cho chúng tôi.
Chị ta nói chị ấy đã chăm bố suốt năm năm, giờ tới lượt nhà tôi.
Tôi phải đi làm, phải lo cho bố chồng bệnh nặng, không ai giữ con.
Mẹ chồng thì bảo:
“ người chăm một cụ là công bằng, hai anh em chia .”
Tôi nói Chương Pháp, ông ta mặt mày rầu rĩ:
“Chị dâu dữ lắm, chẳng lẽ chặt đôi mẹ ra chia cho nhà một nửa?”
Tôi giận , mặc Chương Trình ở nhà.
Nhưng chỉ ba ngày sau, Chương Pháp bế thằng bé sốt cao trở lại tìm tôi.
Tôi không đành lòng. Con mình sinh ra, làm sao được?
Thế là tôi bồng con, chăm bố chồng, gồng gánh công việc.
Trời biết những năm tháng đó tôi đã mệt mỏi đến nhường nào.
Còn Chương Pháp thì sao?
Giờ còn có mặt mũi mà nhắc chuyện “hồi đó”.
“Tôi ngày đó nhẫn nhịn, lo cho Chương Trình, nên mới để các người thay phiên chà đạp!”
“Giờ tôi nhìn thấu hết rồi, cũng chẳng còn mong chờ gì nữa!”
“Trả tiền đây – toàn bộ số tiền các người nợ tôi! Rồi tôi anh đi làm đơn ly hôn!”