Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta và tiểu hầu đuổi ra khỏi nhà, không đồng trong , chúng ta chỉ thể trú trong ngôi miếu hoang.
Lần này, ta không giống kiếp trước đi đến phủ Bình Xương hầu gặp Mạnh Khang Bình, nhiên cũng không quân ta bỏ thuốc độc.
Tiểu hầu ủi ta: “Hỉ nương đừng sợ, ta sẽ bảo vệ , mẫu thân ta không cần ta nữa, sau này chúng ta chính là người nhà.”
Trong lòng ta ấm áp, vuốt nhẹ đầu hắn, cười nói: “Được, sau này chúng ta chính là người nhà.”
Ta và tiểu hầu cứ thế sống trong ngôi miếu hoang.
Nhưng chỉ qua hai ngày, Mạnh Tĩnh Sơn dẫn xông ngôi miếu hoang, bắt ta trả nợ cờ b.ạ.c mà hắn thiếu.
Hắn ta túm lấy cổ áo ta, ta hắn đánh nhiều lần nên theo bản năng lùi phía sau, ngay khi hắn chuẩn đánh ta, tiểu hầu giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, khiến hắn không thể cử động.
Lúc đó, ta mới nhận ra, trong ánh mắt sắc bén của tiểu hầu không chút ngốc nghếch nào nữa, ý nghĩ ngạc nhiên chợt xuất hiện trong đầu ta.
lẽ, tiểu hầu căn bản không phải là kẻ ngốc.
Nhưng vì sao hắn giả ngốc?
Đúng lúc này, khóa bình ta giấu trong n.g.ự.c vì vừa nãy giằng co mà rơi xuống đất.
quân ta trông thấy liền mừng rỡ khôn xiết, vội vàng nhặt lấy nắm chặt trong .
“Đây là đồ của ta, mau trả ta!” Ta khóa bình trong hắn, lòng không khỏi lo lắng.
Hắn nhíu mày, cười khẩy đầy khinh bỉ: “Đồ vật quý giá như thế này sao thể là của Ta giải thích với hắn rằng khóa bình này thực sự là của ta, nhưng hắn nhất quyết rằng ta ăn cắp, nói sẽ kiện ta ra .
——————-
Trên công đường, ta và gã quân tệ bạc quỳ gối đối diện nhau.
Tiếng kinh đường mộc đanh gọn vang , lạnh lùng hỏi: “Hỉ nương, quân tố cáo trộm cắp tài sản của phủ Bình Xương Hầu, nhận tội không?”
Ta liếc mắt sang, Mạnh Khang Bình đang ngồi bên nhàn nhã thưởng trà, vẻ vô cùng đắc ý.
Trong lòng ta chợt hiểu ra, vị này sớm cấu kết với Mạnh Khang Bình, cố tình vu oan giá họa ta tội trộm cắp đồ của Hầu phủ.
Ta hờ hững liếc Mạnh Khang Bình, chậm rãi đáp: “Dân phụ không nhận tội. khóa bình này là vật bất ly thân của ta từ thuở ấu thơ.”
“Sở dĩ dân phụ được vật phẩm quý giá này, là bởi vì dân phụ chính là muội muội ruột thịt lưu lạc chốn dân gian của đương kim bệ .”
Lời vừa dứt, lập tức run rẩy, không dám ngồi vững nữa, vội vàng liếc sắc của Mạnh Khang Bình.
Mạnh Khang Bình đương nhiên không tin lời ta nói, nó nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo ta: “Kẻ hèn mọn này chắc chắn là phát điên rồi! Dám cả gan xưng là muội muội của bệ , theo ta thấy, bà ta chắc chắn điên thật rồi! không mau chóng định tội, áp giải bà ta lao!”
May mắn thay, trước khi gã quân dẫn đi, ta kịp kể tiểu hầu biết chuyện ta là muội muội của , và không quên dặn dò hắn tìm cách cung báo tin.
Giờ đây, ta chỉ biết trông cậy việc tiểu hầu thể thuận lợi cung, gặp được .
nhận được ám hiệu của Mạnh Khang Bình, vẫn mực khăng khăng muốn định tội ta, áp giải ngục tối, định phạt ta ba trăm trượng.
“Dừng hết trẫm!”
Ta đám sai nha đè nghiến trên ghế dài, ngay khi cây gậy sắp sửa giáng xuống người ta, kịp thời xuất hiện, gương ngài lộ rõ vẻ lo lắng.
và Mạnh Khang Bình thấy đến là , vội vàng quỳ rạp xuống hành lễ.
không bảo bọn họ đứng , mà bước thẳng về phía ta, ngài đỡ ta dậy khỏi ghế dài, cẩn thận kỹ từng đường nét trên khuôn ta, đôi mắt ngài dần trở nên ướt lệ, nghẹn ngào thốt ba tiếng “giống”.
“Giống… giống… giống thật! Muội giống mẫu hậu lúc trẻ quá! Nếu mẫu hậu nhìn thấy muội, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng!”
Sắc Mạnh Khang Bình trở nên tái mét, nó không muốn tin sự thật ta là muội muội của .
Nó đột ngột ngẩng đầu , giọng điệu kích động cố gắng thuyết phục .
“Bệ ! Thiên rộng lớn, dung mạo tương nhau vốn không hiếm!”
“Kẻ này chính là kẻ trộm cắp tài sản của phủ Bình Xương Hầu thần, phẩm hạnh vô cùng tồi tệ, tuyệt đối không thể nào là công chúa điện được!”
“Xin bệ minh giám, đừng để kẻ tiểu nhân này lừa gạt!”
vừa nghe xong, uy nghiêm của bậc thiên tử tỏa ra khiến tất cả mọi đều kinh hãi cúi rạp xuống.
“Mắt trẫm không mù, mọi chuyện trẫm đều rõ ràng.”