Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Cúc Thiên Sơn tuyết tuy quý, nhưng lại phải từ núi tuyết xa xôi đến đây cho người cung thưởng thức, chúng đều hấp thụ sương mưa của trời đất, loài cúc dại ở vùng núi lại có thể do người gieo trồng, trả ơn lại cho người, so cúc Thiên Sơn tuyết thì không phải một loại quý ?” Ta thản nhiên nói.

Làm người tựa đóa cúc dại nơi núi non, tuy nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại thấu hiểu đạo lý biết ơn và báo đáp.

Đúng lúc , thái hậu mỉm cười hiền hậu bước đến: “Công chúa nói đúng, đều hoa cúc , cớ lại phân biệt sang thấp hèn?”

“Hầu , bà dám chắc đứng trước loài Thiên Sơn tuyết cúc , bà không phải kẻ thô tục lời bà thốt ? Theo ai gia thấy, có người bằng một đóa cúc dại ở chỗ biết ơn và báo đáp.”

nói, thái hậu liếc mắt sang Mạnh Khang Bình, rồi tiến đến nắm lấy ta, kéo ta ngồi vị trí chủ vị, ánh mắt bà nhìn ta đầy xót thương.

hậu nghe con kể, mới hay con đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, con hãy yên tâm, từ nay về sau hậu sẽ không để bất kỳ ai ức h.i.ế.p con nữa.”

Sống mũi ta chợt cay xè, dường bao nhiêu tủi hờn và khổ đau suốt tháng đều trở nên đáng bận tâm.

xưa, khi thái hậu hậu, một chuyến vi hành cùng tiên đế đã hạ sinh ta.

Kẻ nô bộc trông nom ta vì ham rượu mà say khướt, để tàn dư của kẻ địch bại trận dưới tiên bắt cóc ta rồi vứt bỏ nơi hoang vu.

May mắn thay, ta đã một người tốt bụng nhặt về nuôi dưỡng cho đến tám tuổi. 

Nạn hồng thủy ập đến, người nuôi dưỡng ta đời vì bệnh tật không có thuốc chữa. 

Sau đó, ta lão trưởng thôn cưu mang và gả cho Mạnh Cảnh Sơn, sinh hạ Mạnh Khang Bình.

Thật may mắn biết bao khi giờ đây ta có huynh và hậu yêu thương ta hết mực, lại có Bình An hiểu chuyện hiếu thảo. Thật tốt đẹp.

Mạnh Khang Bình tươi cười rạng rỡ tiến hành lễ thái hậu: “Vâng ạ, mẫu thân cuối cùng đã vượt ngày tháng khổ cực rồi. tổ xin cứ yên tâm, tôn nhi sau nhất định sẽ hết hiếu kính mẫu thân, không để người phải chịu thêm bất kỳ khổ sở nào nữa.”

Thái hậu lập tức biến sắc, giọng điệu không hài : “Ai tổ của ngươi!”

Chưởng sự cô cô đứng bên cạnh thái hậu rất tinh ý, khẽ vẫy , liền có tên thị vệ nhanh chóng chạy tới.

Chưởng sự cô cô chỉ vào Mạnh Khang Bình đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng lệnh: “Tát vào miệng hắn!”

thị vệ cung đều người có võ nghệ cường, không hề nương , động tác lại nhanh nhẹn và chuẩn xác, chỉ chốc lát, gương mặt Mạnh Khang Bình đã sưng vù, đỏ tấy.

thì sau Mạnh Khang Bình phải có trách nhiệm phụng dưỡng Hầu , hơn nữa trước đó hắn đã bị thương, cứ tiếp tục vậy e rằng sẽ bị đánh đến ngốc mất. 

Bà ta đã mất đi một đứa con, tuyệt đối không thể để mất thêm đứa thứ nữa.

Nghĩ đến điều , Hầu không kìm nén , liền quay sang nhìn ta, van xin cho Mạnh Khang Bình: “Công chúa điện hạ, người cướp đi con trai ta chưa đủ hay , lại muốn đánh cho con ruột của người hóa ngốc nữa!”

Ta không để tâm, cái gì mà ta cướp con trai bà ta chứ? 

phải chính bà ta đã ghét bỏ Bình An ngây ngốc, không màng đến sống c.h.ế.t mà đuổi nó khỏi Hầu phủ hay ?

Huống hồ, Mạnh Khang Bình đã sớm cắt đứt mọi quan hệ ta, nhận bà ta làm mẹ, vậy ta lý do gì để thương xót hắn nữa.

Thái hậu có lẽ lo lắng ta mềm trước Mạnh Khang Bình, liền liếc mắt nhìn ta, thấy ta không hề do dự mới tiếng: “Ồn ào quá, đánh vào miệng bà ta nữa cho ta.”

“Tuân lệnh.” Một tên thị vệ nãy đánh Mạnh Khang Bình bước nhanh đến trước mặt Hầu , giơ giáng một cái tát mạnh mẽ, dứt khoát xuống.

Chưa kịp để Hầu hoàn hồn, lại thêm một tiếng “bốp” vang .

Tiếng tát của người vang vọng lẫn nhau, khác nào tiếng pháo nổ liên hồi, “bốp bốp” không ngừng.

Thái hậu nói ta rằng tiệc mừng thọ của bà sắp đến, muốn ta đứng lo liệu mọi việc. 

ta đương nhiên vô cùng sẵn , bởi lẽ suốt hơn mươi ta chưa từng có cơ hội ở bên cạnh bà để báo hiếu.

cơ hội , ta nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, để hậu có thể vui vẻ nở nụ cười.

Cuối cùng, Mạnh Khang Bình và Hầu khuôn mặt sưng vù đầu heo rời khỏi cung, ngay quản gia của Hầu phủ đang đợi ở cổng cung không nhận họ, quản gia đợi ngày không thấy người đâu nên đã cho xe ngựa rời đi.

Mạnh Khang Bình và Hầu đành phải lủi thủi đi bộ về phủ, dân chúng kinh thành nhìn thấy cảnh tượng đó liền xôn xao bàn tán, chốc lát, họ đã thế chỗ ta trở thành đề tài bàn tán mới của người dân kinh thành.

Tùy chỉnh
Danh sách chương