Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Ta không ngờ, Duật trừng mắt trả th/ù ta như vậy, một tên hẹp hòi.
Hôm nay, ta và Huệ Dương chơi bài diệp tử.
Nàng ấy thua rất nhiều nên đang nghĩ đủ mọi cách để quỵt n/ợ.
Lúc đang nghĩ đến có thể thương lượng mời ta đến Phi Hoa Lâu một lần để gán n/ợ không Tiểu Miên đưa một nhóm người tiến vào.
một nhóm người.
Đồng đều trật tự, huấn luyện rất tốt, xếp thành năm hàng bốn người, tổng cộng hai mươi đại hán.
Trên cơ thể của những người viết bốn chữ lớn… không dễ lung lay.
Cảnh tượng bất ngờ khiến Huệ Dương ngạc nhiên đến phát ngốc.
Nàng ấy khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Ta n/ợ muội chưa đến mấy chục lượng bạc, ta cũng không đến nỗi phạm tội …”
Thiếu niên đứng đầu có vóc dáng mảnh khảnh, mặt mũi lạnh băng giống như thanh ki/ếm sắc rút khỏi vỏ, huyết phong hầu: “Thần Thập , phụng mệnh đốc công, từ hôm nay sẽ bảo hộ công .”
Hai mươi người mày rậm mắt to, thị vệ có giọng nói lớn như chuông đồng đồng thanh : “ Công Huệ Dương, Công Chiêu Nguyệt!”
Hai mươi đôi mắt sáng quắc thẳng vào ta và Huệ Dương, thanh ki/ếm ở thắt lưng tỏa thứ ánh sáng bóng loáng lạnh lẽo.
.
Nói thêm hai câu nữa lần sau sẽ phải cúng tế luôn đấy.
Ta tìm vui trong khổ suy nghĩ: Được lắm! Đông ta cũng có “Hắc Sáp Hội” của mình rồi!
ta vô phục Duật.
muốn tặng hắn một bạt tai!
Ta chưa kịp mài ki/ếm đã muốn lao đến chỗ Duật, nhưng chỉ thấy đột nhiên nhíu mày.
Thị vệ thà rút lui, vẻ mặt của lạnh lùng, đột nhiên nổi gi/ận!
Ta bị dọa sợ nhảy dựng .
Thậm chí Huệ Dương hét một tiếng bén ngót: “Ch*t ti/ệt, ta biết rồi, Duật nhỏ mọn oán h/ận ta muốn đưa muội ấy đến Phi Hoa Lâu, đến đây muốn gi*t người diệt khẩu sao? Đừng qua đây a a a!”
Khi hai ta tim đ/ập chân run thấy vận kh/inh công, nhịp bước biến hóa kỳ lạ, sau đó thanh ki/ếm bay như tia chớp gi*t ch*t một con muỗi bên cạnh ta.
Ta giương mắt con muỗi ch*t không nhắm mắt trên mũi ki/ếm rồi án t/àn b/ạo của nhóm thú hai chân .
Mặt ta tối sầm : “Các ngươi khiến ta nhớ vài nét văn hóa cố hương đấy.”
Thập nhặt con muỗi rồi cẩn thận ném nó xa: ???
Ta cười nhẹ: “Chương một, thoái ẩn.”
“Chương hai, nhập .”
“Chương ba, binh vương cố dụng trọng sinh ở hoàng cung.”
Ta vô đ/au đớn nói: “Gi*t gà dùng d/ao mổ trâu!”
Không được, nhóm người , không thu nhận được.
Nếu không chắc chắn sẽ tổn thọ mười năm.
Huệ Dương hãi hùng khiếp vía giơ ngón đồng ý.
Thế nên ta dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc tên thủ lĩnh, Thập cũng có biểu cảm bối rối .
Ta vô cau có cầm lấy quả quýt, chuẩn bị tạo mọi tư thế khó khăn hắn ta.
Ta sắc bén nói: “Bên cạnh một công có thế có bao nhiêu loại người, trấn sơn đích hổ, viễn đích ưng, thiện chiến đích lang, xin hỏi ngươi nói xem ngươi đến cung của bản công ngươi làm gì?”
Thập suy nghĩ.
Có lẽ không được viết trong thủ sách huấn luyện cố dụng binh Đông của Duật.
nên tên thủ lĩnh không giỏi ăn nói kìm hết lần đến lần khác, cuối hắn ta đỏ mặt xem thường ch*t nói lớn: “Thuộc có thể làm chó gác cổng!”
Bẹp!
Quả quýt trong tay ta chia năm x/ẻ bảy, nước quýt văng .
Quả quýt trượt dài trên mu bàn chân ta.
Huệ Dương trọn tròn hai mắt.
Hai ta lẩy ba lẩy bẩy ôm nhau thành một khối.
Suy ta đang mong đợi gì vậy?
Ta thầm: “ Duật, xem chuyện tốt ngài đã làm đi.”
Đông của các người không có lấy một người đoan chính đúng không?