Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Tiếng ồn ào của chúng ta nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.
Ân Dự không nói lời nào, đứng chắn trước ta, khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh: “Quay người lại.”
Đám thị vệ áo đen đồng loạt quay lưng theo lệnh.
Ta hiểu rồi.
Ân Dự không muốn trở thành nhân vật chính của câu chuyện để thiên hạ bàn tán.
Vậy nên ta và Giang Độ nhanh chóng bị kéo ra khỏi đám đông hóng hớt.
Giây trước, ta còn nghĩ thật hiếm khi Ân Dự lại có lòng tốt thế này.
Giây sau, thị vệ áo đen giáp trụ lạnh lẽo, kiếm đeo bên hông, lạnh lùng tách chúng ta ra. Người dẫn đầu hỏi: “Chủ tử, giờ đi phủ công chúa Huệ Dương chứ?”
Ân Dự gật đầu, vẻ mặt lạnh lẽo.
Khó chịu thật, ghét nhất loại người thích tỏ ra cao thâm.
Ta hỏi: “Huệ Dương phạm tội gì mà khiến đốc công phải thân chinh đi bắt?”
Huệ Dương công chúa là chị ruột của ta, ba năm trước đã xuất cung lấy chồng.
Lâu rồi chưa gặp, thực sự rất nhớ.
Ta cũng muốn đi.
Ân Dự đáp: “Đại công chúa Huệ Dương đang đòi ly hôn, thánh thượng sai ta đến bắt người.”
Mắt ta sáng lên: “Bắt người? Có tin tức hay gì sao?! Bổn cung cũng phải đi theo!”
Thị vệ áo đen đứng chắn trước mặt, không nhường lối.
Ân Dự hờ hững hỏi: “Nhất định phải đi?”
Ta nhớ lại cái lúc năm tám, chín tuổi, lần nào hắn cũng lén đánh thức ta lúc ta đang ngủ trưa, và lần nào cũng khiến ta mất hết bánh ngọt một cách khó hiểu. Nghĩ đến đây, ta đau lòng gật đầu.
Trò hay này, hôm nay nhất định phải xem!
“Không hợp quy củ.”
Đợi người đi khuất, ta bĩu môi làm mặt quỷ.
Quy củ gì chứ, ngăn cản ta sao? Lần nào rồi chẳng thất bại!
Ta vẫy tay tạm biệt hoàng đệ, lén lút núp theo sau đoàn người như một bóng ma lặng lẽ, bước từng bước rón rén.
Ta vội vàng núp vào sau một bức tường khi đoàn người bỗng dưng dừng lại, nhưng lại bị Ân Dự đang cưỡi ngựa quay đầu lại túm ra.
Hắn cúi nhìn xuống, ánh mặt trời chiếu rọi lên người hắn, phủ lên chiếc áo mãng bào lấp lánh một lớp vàng nhạt.
Ân Dự hỏi: “Theo làm gì?”
Ta đáp: “Muốn xem trò vui.”
Đôi mắt đào hoa của Ân Dự thoáng hiện nét cười nhàn nhạt.
Hắn đưa tay ra, giọng trầm thấp, thoáng một chút ôn nhu khó nhận ra: “Dắt thêm nàng cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
Ánh mặt trời rực rỡ, mãng bào đỏ chói.
Dáng người thẳng tắp, môi mỏng như lưỡi dao.
Khoảnh khắc ấy, ta nhìn hắn, không khỏi nghĩ: Đáng ghét, đúng là ra vẻ đến mức khó tin.
Ta nắm lấy tay hắn, mượn sức hắn mà một cơn gió thổi qua, áo choàng tung bay, ta đã được hắn kéo lên ngựa.
Hai tay Ân Dự vòng qua trước người ta.
Hơi thở phả lên mái tóc, khiến những sợi tóc lòa xòa nhẹ nhàng cọ vào da, hơi ngứa.
Ta khó chịu nhích nhích người, loáng thoáng nghe tiếng cười khẽ của hắn.
Hắn nói: “Ngồi yên.”
8
Phủ công chúa Huệ Dương cách hoàng cung không xa.
Phụ hoàng vốn muốn nàng thường xuyên trở về thăm nhà.
Nhưng từ tiết Nguyên Tiêu năm ngoái đến giờ, vị công chúa vốn yêu thích náo nhiệt là Huệ Dương cũng lâu rồi không xuất hiện.
Đột nhiên lại đòi ly hôn, phụ hoàng lo nàng có nỗi niềm u uất trong lòng, nên mới phái Ân Dự và Đông Xưởng đến xem tình hình.
Đó là những gì ta nghĩ.
Cho đến khi bước vào phủ công chúa Huệ Dương, ta mới nhận ra, mình vẫn còn non nớt lắm.
Không, không chỉ mình ta, ngay cả phụ hoàng cũng quá non nớt.
Cửa lớn phủ công chúa mở ra, mọi chuyện chưa ai hay biết từ từ phơi bày.
“Người đâu, kéo công chúa xuống, đánh chếc ngay cho ta!”
Ta: ???
Ta ngẩn người, ngó đầu vào xem.
Đây là kẻ điên nào mà dám coi thường vương pháp như vậy?!
Vào chính điện phủ công chúa, cuối cùng ta cũng thấy rõ toàn cảnh.
Chỉ nghe tiếng la hét của phò mã – phu quân công chúa Huệ Dương – như mất trí: “Người đâu, kéo công chúa xuống, đánh chếc ngay cho ta!”
Tình nhân ngoài phủ của phò mã ôm chặt lấy Huệ Dương: “Người đâu, kéo phò mã xuống, đánh chếc ngay cho ta!”
Cậu công tử nhà thế gia (người tình vụng trộm của tình nhân phò mã): “Người đâu, kéo hết bọn họ ra, đánh chếc ngay cho ta!”
Ta: …
Ân Dự: …
Huệ Dương: …
À… này, các ngươi, ta, hắn, nàng, chuyện gì đây?
Cho ta thời gian nghĩ kỹ một chút.
Nghĩ mãi không rõ.
Đúng là loạn đời.
Ta trợn tròn mắt: “Các ngươi và cửu tộc của các ngươi, biết các ngươi đang nói gì không đấy?”
Một bàn ba người, lại không ghép nổi một cửu tộc hoàn chỉnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta lẩm bẩm: “Ngục đại lao cũng có thể chứa ba người, một vé miễn phí.”
“Vậy còn người thứ tư là ai? Công chúa muốn đưa thêm ai vào đó?” Ân Dự lạnh lùng lên tiếng sau lưng ta.
Giọng hắn có vẻ nguy hiểm.
Nghe mà có cảm giác như bị siết chặt gáy, chẳng biết trốn đâu.
Ta cười gượng: “Thì, có thể thêm một nhạc công vào đấy, nếu không biết hối lỗi thì từ sáng đến tối cứ thổi sáo ngâm khèn mười hai canh giờ.”
Thật kỳ lạ.
Sao ngươi lại biết ta muốn tống ngươi vào ngục Đông Xưởng, cứ thế này rồi sẽ thế kia?
Ân Dự gật đầu như thể suy nghĩ kỹ: “Đúng là cách hay không đổ máu. Còn phải cắt đứt nước, lương thực, muốn sống thì phải khai hết.”
Sống đi.
Sống cho tốt.
Ai mà sống nổi với ngươi, lão gia.
Khoan đã.
Không ổn rồi.
Sao hắn lại như hiểu ra mọi chuyện?
Quả là lạ lùng.
Ta chỉ đến xem trò vui.
Không phải đến phát minh kiểu tra khảo mới cho Đông Xưởng!
Ba người quỳ dưới đất nghe hắn nói, ai nấy đều run lên bần bật.
Huệ Dương ôm ngực, đẩy tay tình nhân đang bám chặt vào chân nàng, miệng rên rỉ: “Điện hạ, người mới là chân ái của ta!”
Nàng quay sang Ân Dự nói: “Chuyện là vậy đấy, ngươi hẳn đã rõ.”
“Nào, Ân đốc công, cứ bắt hết bọn họ đi.”
Ta phấn khích nhìn cảnh Đông Xưởng bắt người, thấy mấy kẻ kia vừa bị lôi ra vừa mắng mỏ lẫn nhau, ai cũng nghĩ người kia là trở ngại duy nhất trong cuộc tình chân ái của mình.
Ta quay sang Huệ Dương: “Hoàng tỷ, ta thấy tỷ nên nhổ nước bọt vào mặt bọn chúng. Không ai đứng lên đòi lại công bằng cho nàng công chúa đáng thương nhất này sao?”
Để ta làm!
Huệ Dương từ từ quay đầu, mỉm cười chỉ vào ta, nhấn từng chữ: “Còn nàng nữa, bắt đi luôn.”
Ta: …
Bên má trái nàng viết rõ ràng: “Người tốt lành sao lại có cái miệng thế này”, má phải lại lộ vẻ “Trái tim mệt mỏi, đừng ai làm phiền ta, tất cả cứ tiêu vong đi”.
Này, ngươi…
Sao lại còn tỏ ra chê bai người khác?
9
Cãi cọ thì cãi cọ vậy thôi.
Kể từ ngày đó, Huệ Dương vẫn cứ buồn bã, uể oải không phấn chấn lên nổi.
Sau khi Ân Dự áp giải người đi, nàng cũng theo về cung, không trở lại phủ công chúa.
Nơi ở trước kia của nàng đã được cải tạo thành khu vườn trồng hoa và chăm sóc chim cảnh, nàng cũng không để tâm, cứ ở lại, bảo rằng làm bạn với hoa chim cũng tốt hơn là quay về chốn thương tâm.
Ba bữa mỗi ngày, thức ăn cung đình đưa đến đều như cho mèo ăn, chỉ động đũa qua loa chút ít.
Mẫu hậu phiền lòng không yên.
Bà đưa cho ta hộp cơm bằng gỗ hồng đồng cao ba tầng, bên trong chất đầy thức ăn, nặng đến mức tay ta cầm cũng phải khom lại.
Mẫu hậu lo lắng nói: “Chiếu Nguyệt à, con và Huệ Dương bằng tuổi, hãy thay mẫu hậu khuyên nhủ nó. Đứa nhỏ đó vốn được cưng chiều từ bé, chưa bao giờ chịu nỗi ấm ức này. Mẫu hậu lo cho nó.”
Ta hồi tưởng lại mối quan hệ giữa ta và Huệ Dương từ thuở nhỏ.
Thôi được.
Chẳng phải cũng là một kiểu “biết địch biết ta” sao?
Vậy nên, ta xách theo chiếc hộp cơm nặng trĩu, trên đường không nhịn được hít hà một hơi.
Thịt kho tàu, thơm phức.
Đến khi đến Tần Sắt Cung của Huệ Dương, cơm canh vẫn còn nóng.
Mới mấy ngày không gặp mà Huệ Dương trông như người kiệt quệ, đôi mắt thâm quầng, hốc mắt hõm sâu.
Sụt cân đến biến hình.
Ta mở hộp cơm ra, mùi thơm tỏa ngào ngạt.
Ta nói với nàng: “Tỷ xem, sắc hương vị đủ cả, đời người có mấy chục năm, thiệt cái gì chứ nhất quyết không thể thiệt cái miệng được.”
Huệ Dương uể oải chẳng buồn động đậy.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi yếu ớt nói: “Sắc hương vị gì ta cũng bỏ.”
Ta “chậc” một tiếng, nhanh tay lẹ mắt gắp ngay một miếng thịt kho tàu béo mềm đút thẳng vào miệng nàng!
Xem ra đói đến mức nói năng lộn xộn rồi.
Huệ Dương máy móc nhai hai cái.
Mắt nàng lóe lên ánh xanh.
Nhưng miệng lại lẩm bẩm không rõ: “Thịt kho tàu, ba phần mỡ hai phần nạc, ăn vào là tăng cân!”
Ta hỏi: “Xin hỏi, có thù hằn gì với thịt kho tàu mà tỷ lại không ăn? Có tâm sự gì chăng?”
Huệ Dương nuốt xuống.
Lần này mở miệng, giọng nàng yếu ớt như sợi tơ nhưng nước miếng lại chảy ròng ròng.
Nàng khó nhọc nói: “Mấy ngày qua ta vẫn nghĩ, trước kia Phò mã luôn nói ta béo, mới đi tìm nữ nhân eo thon mình mảnh ở bên ngoài. Nếu ta gầy đi một chút, có lẻ mọi chuyện sẽ không thành ra thế này?”
Ta đang nhấm nháp một miếng thịt kho tàu, nghe nàng nói thì bị sặc ngay tại chỗ.
Ta kinh ngạc: “Phò mã trước đây còn trẻ, giờ thì cả người lẫn thân xác chỉ còn chừng ba lượng, hắn mà xứng với tỷ sao?”
Huệ Dương trầm mặc.
Nàng thở dài nói: “Những năm qua, tình cảm rốt cuộc cũng là đặt nhầm chỗ.”
“Sai lầm tuổi trẻ rồi đó, bạn yêu.”
Huệ Dương mơ hồ cầm lấy đôi đũa.
Một miếng.
Hai miếng.
Ba miếng, bốn miếng.
Nàng bắt đầu ăn một cách chậm rãi.
Rồi tốc độ càng lúc càng nhanh!
Nàng ăn, ăn, ăn!
Nhanh như cơn gió quét tàn, ngấu nghiến như mãnh hổ!
Ta thu lại ánh mắt tròn xoe kinh ngạc, bảo: “Ăn đi nào, đồ tham ăn.”
Rõ ràng là đói lắm rồi.
Vừa ăn vừa khóc, từ thịt kho tàu đến đùi gà, nàng chẳng chừa thứ gì.
Nàng vừa đấm ngực vừa dậm chân: “Tim ta đã chếc, nhưng cái miệng ta vẫn còn ăn được, đáng sợ quá!”
Ta im lặng đặt đôi đũa xuống, đợi đến khi nàng thỏa mãn mà ợ một cái, ta mới rón rén hỏi: “Có khi nào… trái tim đã chếc kia của tỷ, vẫn còn có thể cứu vớt được chăng?”
Nghe vậy, tay Huệ Dương run lên, đũa rơi “bộp” xuống bàn.