Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
trai tôi thấy vậy, lén giữ tay tôi: “, nhịn đi, cơn giận của fan rất đáng sợ.”
Trong lúc chờ đợi các khách mời khác đến, Lục và Lục Vân bắt đầu liên tục khoe khoang:
“Cuộc thi trẻ, có biết đó là cuộc thi gì không? À quên mất, đâu biết nhảy, làm sao mà biết được.”
“Quán nội thì bình thường thôi, mục tiêu của tôi là giành quán tế trong vòng .”
Khán giả trên mạng khen ngợi rào rào:
“Không hổ danh là Lục , ngay cả gái anh ấy xuất sắc thế này.”
“Quán cuộc thi , so kẻ biết làm gì mà dựa vào may mắn để nổi tiếng, đúng là mỉa mai thật.”
“ của Tạ Hằng không nói gì, xem ra đình này có cái mã bên ngoài.”
Lục Vân càng nói càng hăng, tôi bất ngờ quay sang trai: “ đi lấy cho chai nước.”
Tạ Hằng ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy đi tìm nhân viên.
Đợi đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn, tôi mới bình tĩnh quay :
“Lục ? gái anh là quán cuộc thi , thế anh? Anh có danh hiệu gì, đã từng đạt được giải thưởng nào chưa?”
Tôi nhìn thẳng vào đàn ông gương mặt đầy mỉa mai, rồi rút điện thoại ra và tìm kiếm:
“Tôi tìm kiếm thông tin về anh trên mạng, ngoài vị trí thứ mười hai trong tuyển chọn, gì khác. Anh thích khoe khoang thế này, nếu có giải thưởng nào khác thì đã bày đầy mặt báo rồi.”
Lục : “…”
Tôi quay sang Lục Vân: “Quán cuộc thi ? Cuộc thi nào? Hạng mục nào? Quy mô ra sao? Theo tôi biết, mỗi có không dưới hai mươi cuộc thi trẻ trong nước, trong đó có mười mấy cuộc thi thậm chí không có giá trị bằng vị trí thứ mười hai của anh trai cô.”
Lục Vân: “…”
Cả hai họ mặt đỏ bừng rồi tái xanh, trông vô cùng khó coi.
Tôi thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Thôi, chừa đường lui, đừng ép bọn họ quá.
Tôi muốn dừng , hai họ không chịu buông tha.
Lục Vân trừng mắt, không cam lòng nói: “Đó là do anh tôi khiêm tốn, ai biết trong ‘Thần tượng dân’, anh tôi giỏi hơn Tạ Hằng?”
“Ồ.”
Cô nghẹn lời, hít sâu hơi: “Tôi là quán của ‘ điệu tuổi trẻ’ ngoái, ít nhất hơn hai cô.”
Tôi nhớ ra cuộc thi ‘ điệu tuổi trẻ’. Cháu gái chín tuổi của tôi từng ba lần đoạt quán cuộc thi này. ngoái, con bé từ chối tham vì cho rằng quy định thi đấu có vấn đề.
Nghe Lục Vân nói giọng điệu kiêu ngạo, tôi khẽ nhíu mày.
Máy bay không lái vẫn quay phía trên, nhân viên đứng ngay bên cạnh. Tôi bước đến, vào Lục Vân và hỏi:
“Cô công kích cá nhân, các anh không xử lý à?”
Nhân viên ra dấu tay tôi: “Chúng tôi phát sóng trực tiếp, trong suốt quá quay, đạo diễn không được can thiệp.”
Tôi chợt hiểu ra: “Vậy chửi bới không can thiệp?”
“Theo quy định là vậy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Câu hỏi đơn giản của tôi làm cho khán giả trên mạng nổi giận.
“Cô làm gì vậy? Mách lẻo à? Cô là học sinh tiểu học sao? Thật đáng ghét!”
“Y như Tạ Hằng!”
“Dù tôi thấy Lục Vân hơi kiêu ngạo, ít nhất cô ấy có tài năng. cô này biết mách lẻo à?”
“Rõ ràng muốn gây ra màn cãi vã mà cô đi mách lẻo thì có ích gì, đúng là hề.”
“ giỏi chơi trò sau lưng, so Lục Vân, cô thẳng thắn nào.”
Khi tôi quay nhóm, đã có thêm hai cặp khách mời khác đến.
Lục Vân vẫn hào hứng kể về những chuyện xảy ra trong cuộc thi ngoái mà cô tham .
Nghe được lúc, tôi bất ngờ lên tiếng: “‘ điệu tuổi trẻ’ à, tôi có ấn tượng.”
Mọi ngay lập tức quay sang nhìn tôi.
Lục Vân ngừng cười, vẫn kiêu ngạo nhướn mày: “Tôi giỏi không?”
Tôi cười nhẹ: “Họ từng mời tôi, tôi không tham .”
“Cô từ chối sao?”
“Bởi vì lúc đó tôi ở nước ngoài tham giải Cúp tế Kim Khổng Tước.”
Lục Vân bị cuốn vào câu chuyện của tôi, không tin nổi hỏi : “Cô đứng hạng mấy?”
Nên biết rằng, giải Cúp tế Kim Khổng Tước là trong những cuộc thi có giá trị nhất thế giới.