VĂN ÁN
Phu quân giữa chốn đông người đã đem toàn bộ thiếp thất bán đi, để lại cho ta danh tiếng độc ác ghen tuông.
Vì thế ta càng thêm siêng năng cần mẫn, dâng hiến toàn bộ của hồi môn.
Nào ngờ mẹ chồng chê ghét, tiểu cô cũng khinh ta.
Khi ta mang thai bảy tháng, mẹ chồng lại vin cớ ta bất hiền, ngang nhiên nâng biểu muội của phu quân lên làm bình thê.
Ta kinh hãi khó sinh, trước khi chet chỉ muốn nhìn hài tử một lần cuối. Thế nhưng phu quân lại đem đứa trẻ giao cho biểu muội:
“Người đàn bà bất hiền bất hiếu như ngươi há có tư cách làm nương thân của nó? Chet sớm đi, kẻo làm lỡ tiền đồ của hài tử!”
Sau khi ta tắt thở, hồn phách chưa tan, chỉ thấy biểu muội ngay trước mặt ta liền bóp chet đứa nhỏ:
“Ta chỉ cần khóc một trận, hắn liền cam tâm tình nguyện vì ta bán đi tất cả thiếp thất, còn thừa cơ khiến thanh danh ngươi hỏng nát. Ngươi chẳng qua chỉ là cây tiền cho chúng ta mà thôi!”
Một lần nữa mở mắt, ta lại trở về ngày tướng quân phát bán thiếp thất hôm ấy…