Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Thiên kim của Lâm Thừa sau một rơi xuống nước liền thay đổi tính nết, như biến thành một hoàn toàn khác.
danh tài nữ của nàng ta đồn xa khắp kinh thành.
trên cung yến, nàng ta lại dựa vào một khúc “Tương Tiến Tửu” mà thành công thu hút ánh của Ngụy Lẫm.
Ngụy Lẫm tỏ vẻ nhất kiến chung tình, ngay tại trận muốn phong nàng ta Phi.
Tuy nói việc này không hợp quy củ.
Nhưng thấy Ngụy Lẫm vui vẻ ra mặt, ta không nỡ hắn mất hứng.
vào lúc này, ta đột nhiên nghe thấy thanh âm của hắn vang .
[Nhảy nhót thứ q u ỷ quái gì thế này? chẳng đẹp bằng cảnh Hoàng hậu ngồi cạy khoé chân.]
[Lại đọc “Tương Tiến Tửu”, đúng là đồ đạo văn, Lý Bạch sắp vặt trụi lông rồi có không?]
[Hu hu hu, trẫm chẳng muốn ý đến ả trà xanh này đâu, trẫm chỉ muốn được dán lấy Hoàng hậu xinh đẹp thôi.]
Ta sững sờ ngẩng đầu , kinh ngạc về phía Ngụy Lẫm.
Chỉ thấy hắn vẫn dùng ánh si mê đắm đuối Lâm Vũ Nhu.
Ta ngỡ mình vì quá lao lực mà sinh ra ảo giác.
Ta đưa tay day day mi tâm.
Đang định thả lỏng một chút, ta lại nghe thấy thanh âm kia.
[Sao Hoàng hậu không khuyên trẫm? Khuyên đi mà, trẫm không muốn nạp ả đâu, ả ta là một con trà xanh hiệu.]
[Hoàng hậu sao thế kia? Hình như bệnh đau đầu lại tái phát rồi. Tại sao tiểu thuyết cung đấu cứ viết Hoàng hậu mắc chứng đau đầu thế nhỉ? Tác giả đúng là có bệnh.]
[Khuyên trẫm đi, mau khuyên trẫm đi. Nếu nàng khuyên, tối trẫm sẽ bớt “g i à y v ò” nàng hai .]
Ta những lẽ hổ báo của Ngụy Lẫm dọa cho sặc nước bọt, ho khan vài tiếng.
Ta cố lấy lại bình tĩnh, cất : “Bệ hạ, phi tần thăng cấp cần tuân theo tổ chế, không thể tấn phong vượt cấp.”
Lâm Vũ Nhu nghe thấy ta muốn hạ thấp vị phân của nàng ta, liền kín đáo ném cho ta một ánh sắc lẹm.
Ngay sau đó, Ngụy Lẫm lòng gào thét c h ử i bới.
[Cho mặt mũi rồi không? dám lườm Hoàng hậu thêm , trẫm m ó c ra bây giờ.]
Thế nhưng hắn thốt ra khỏi miệng lại hoàn toàn trái ngược.
“Hoàng hậu đúng là hiền huệ quá mức rồi.”
Ngụy Lẫm châm chọc ta bằng giọng điệu âm dương quái khí, sau đó lại như đang dỗi hờn mà nói tiếp: “Đã vậy thì cứ phong Quý nhân trước đi.”
Ngụy Lẫm nói xong, liền nắm tay Lâm Quý nhân định rời đi.
Nhưng trước khi đi, ta lại nghe thấy tiếng lòng hắn.
[Tranh sủng đi, mau tranh sủng đi Hoàng hậu ơi! Trẫm không muốn đi con ả trà xanh này đâu, sẽ gặp á c mộng mất.]
[Hoàng hậu à, mau đến cứu nam nhân của nàng đi!]
này ta rốt cuộc nhận ra, bản thân không hề ảo thính.
Ta sự có thể nghe được tiếng lòng của Ngụy Lẫm.
Ta vội vàng tiếng: “Bệ hạ, con mèo cung của thần thiếp học được cách lộn mèo rồi, có muốn đến xem không?”
Chỉ một đêm, tin tức Lâm Quý nhân một con mèo c ư ớ p mất ân sủng đã lan truyền khắp hậu cung.
2
Nàng ta trở thành trò cười những câu chuyện trà dư t.ửu hậu của cung.
Sáng sớm sau, khi nàng ta đến cung ta thỉnh an, vừa bước vào cửa đã mang theo mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g nồng nặc.
“Cho dù là Hoàng hậu thì thế nào, chỉ giở mấy trò tâm cơ bất nhập lưu này thôi.”
“ đáng thương cho những nữ nhân vô tri của xã hội phong kiến các , cả đời chỉ tranh giành nam nhân, chưa từng bước ra ngoài thấy trời cao biển rộng.”
Cung nữ thân cận bên cạnh ta là Chỉ Lan nghe thấy vậy, lập tức tiếng quát lớn: “To gan! Dám bất kính với Hoàng hậu nương nương.”
“Hoàng hậu? Nàng ta là danh không xứng với thực, con thì không có, mẫu gia chỉ lại một đứa . Mà phụ thân ta là đương triều Thừa , thân phận tôn quý gấp vạn nàng ta.”
“Nàng ta lấy gì mà bày đặt ra vẻ Hoàng hậu với ta.”
Lâm Quý nhân hiển nhiên ỷ vào gia thế tốt, hoàn toàn không ta vào .
Chỉ Lan nhịn không được thay ta tranh biện: “Lâm Quý nhân nói sai rồi, nhà Hoàng hậu nương nương tuy chỉ lại một mình Từ quân, nhưng ngài ấy trấn thủ biên cương, chiến công hiển hách, há một phụ nhân như bàn luận.”
ta quả thực ưu tú như Chỉ Lan nói, Lâm Quý nhân cứng họng, lại bắt đầu buông nguyền rủa ấy.
“Trên chiến trường đao kiếm không có , là quân, mai có khi đã thành nắm xương khô…”
ta nơi sa trường sinh t.ử, ta vốn đã đêm lo lắng.
Nghe thấy ả độc miệng nguyền rủa ấy như vậy, ta chẳng muốn kiêng nề gì , trực tiếp ra lệnh cho cung nhân lôi ả xuống vả miệng.
Cung nhân ra tay vô tàn nhẫn, khuôn mặt ả đ.á.n.h đến rách da chảy m.á.u.
Vậy mà ả vẫn không chịu khuất phục trước ta, buông đe dọa: “ sẽ trả giá cho những việc .”
Quả nhiên ả nói được được.
sau, khi Ngụy Lẫm thượng triều, liền nhận được tấu chương tham tội ta của Lâm Thừa .
Lâm Thừa viết một bài văn dài liệt kê mười tội trạng của ta, khẩn cầu Ngụy Lẫm xử lý ta.
Mục đích là trút giận cho cô con gái bảo bối.
Thế nhưng Ngụy Lẫm ngoài miệng thì liên tục vâng dạ, nhưng lại chần chừ mãi không chịu tỏ thái độ trừng phạt ta.
Cuối , hắn thậm chí viện cớ nghe nói con mèo cung ta nghĩ quẩn muốn treo cổ tự vẫn mà vội vàng bãi triều.
Nghe đâu Lâm Thừa suýt chút thì tức đến hộc m.á.u.
Tin tức tiền triều vừa truyền đến cung ta, bên tai ta đã vang tiếng lòng của Ngụy Lẫm.
[Ha ha ha, trẫm thông minh, không Hoàng hậu có khen trẫm không nhỉ? Lão già họ Lâm kia, dám ép trẫm ngoại tình, không trẫm là thủ thân như ngọc hay sao.]
[Đợi trẫm ngồi vững giang sơn, nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà .]
[Không được, lát thấy Hoàng hậu xinh đẹp tỏ ra lạnh lùng một chút. “Ba mươi sáu kế tán gái” đã nói rồi, như vậy nàng ấy mới yêu mình.]
Tiếng lòng ngưng bặt, hắn bước vào.
Vẫn dùng ánh lạnh lùng quen thuộc ta.
này ta chủ động tỏ ý tốt, Ngụy Lẫm vô hưởng thụ.
[Hoàng hậu cuối chủ động rồi, nàng cảm nhận được chân tâm của trẫm rồi, nàng yêu trẫm rồi.]
[Trẫm muốn nàng sinh nhiều, nhiều con.]
Đêm đó, ta suýt chút hắn giày vò đến c.h.ế.t đi sống lại.
…
Nửa tháng tiếp theo, Lâm Quý nhân tìm đủ mọi cách lôi kéo Ngụy Lẫm đến cung của nàng ta.
Thậm chí ả không tiếc nuôi một con mèo, dạy nó nhào lộn.
Nhưng Ngụy Lẫm vẫn luôn không đi, bởi vì triều đình đang xảy ra chuyện vô gai góc.
Các chư hầu vương có xu hướng phản.
Ngụy Lẫm đã mấy hạ lệnh triệu kinh, nhưng các vương hầu khắp nơi đều lấy đủ mọi lý do không vào kinh.
, Ngụy Lẫm lại đến tìm ta.
[Haizz, mấy loạn cào cào cả , đã lâu không đến thăm Hoàng hậu, không nàng có giận không .]
[Mấy tên vương hầu kia kỳ lạ, trẫm chỉ thi hành vài sách hiện đại hóa bá tánh dễ sống hơn, có cần kích động thế không?]
chưa đến, tiếng đã tới trước.
Tuy nhiên chân trái hắn vừa bước vào cửa, đã có đến báo.
Tấn Vương Ngụy Húc vào kinh tiến cống, nhưng số cống phẩm có gần một nửa là dành cho Lâm Quý nhân.
Lúc này ta mới nhớ ra.