Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại – Độc thoại nội tâm của Kỳ Dự

Biết Lê Tương mang thai, phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy chưa đúng thời điểm.

Hiện tại tôi vẫn chưa nắm được quyền lực trong nhà họ Kỳ, ba tôi từng có ý muốn tôi liên hôn với một người phụ nữ khác.

Tôi từ chối không chút do dự, bởi người tôi muốn cưới chỉ có Lê Tương.

Ba tôi rất giận: “A Dự, nếu con có thể khiến lợi nhuận hàng năm của nhà họ Kỳ vượt qua nhà họ Thẩm, ba sẽ không quản con muốn cưới ai.”

Sau khi đạt thỏa thuận, tôi toàn tâm toàn ý dốc sức vào công việc và xã giao, dần dần cũng lơ là cảm xúc của Lê Tương.

Trong một lần trò chuyện với Minh Thủy Tú và Hạo Đông Hải, tôi vô tình nghe được từ miệng Hạo Đông Hải rằng gần đây có một mảnh đất rất tốt.

Nếu nhà họ Hạo chịu nhường lại cho tôi, trong vòng hai năm, tôi có thể nhận được sự công nhận của ba.

Đến lúc đó, tôi sẽ đường hoàng giới thiệu Lê Tương với mọi người: “Đây là bạn gái tôi, chúng tôi sắp kết hôn.”

Thật đáng tiếc, khung cảnh mà tôi đã mơ tưởng suốt bao năm, lại kết thúc hoàn toàn vào đêm hôm đó.

Tại buổi tiệc hôm ấy, tôi thấy cô ấy bị Thẩm Tri Hạ bắt nạt, nhưng vì quá đông người nên tôi không thể ra mặt.

Lần này vốn định dẫn Lê Tương đến gặp cha tôi, để ông có ấn tượng tốt về cô ấy, nhưng mọi chuyện nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát.

Lê Tương đề nghị chia tay, điều đó là không thể với tôi.

Cô ấy là người duy nhất tôi muốn cưới, cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay.

Tôi không hiểu tại sao, Lê Tương như phát điên lao vào đánh Thẩm Tri Hạ.

Tôi thấy sắc mặt cha tôi rất khó coi, đành phải ngăn cô ấy lại, muốn cô ấy bình tĩnh.

Nhưng ánh mắt Lê Tương nhìn tôi tràn ngập tuyệt vọng và đau đớn, giống như đóa ngọc lan trắng đang bị thiêu đốt trong lửa đỏ, cô ấy quay người bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.

Khoảnh khắc đó, tim tôi lập tức rơi xuống vực sâu, mơ hồ có một dự cảm — tôi sắp mất cô ấy rồi.

Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.

Trong mơ, tôi kết hôn với một người phụ nữ không rõ mặt, chúng tôi có một cậu con trai rất đáng yêu.

Tôi bế con lên cao, khiến thằng bé cười khanh khách.

Người phụ nữ ấy bước đến gần, tôi cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt — là Lê Tương.

Giấc mơ đó mang đến cho tôi cảm giác ngọt ngào đến choáng ngợp, khiến tôi gần như không thở nổi.

Tỉnh dậy, tôi mới nhớ ra đêm qua Lê Tương đã đề nghị chia tay.

Có quá nhiều chuyện xảy ra tối hôm đó, đầu óc tôi rối loạn, cha tôi chất vấn tôi, đối tác làm ăn cũng liên tục gọi đến dò hỏi.

Tôi mệt mỏi ứng phó mọi việc, không kịp liên lạc với Lê Tương.

Đến khi tôi gọi điện thì đã không liên lạc được nữa, cô ấy đã chặn tôi.

Tôi thay số gửi cho cô ấy vô số tin nhắn, cầu xin cô ấy quay về bên tôi.

Nhưng ngược lại, Lê Tương không hề phản hồi.

Lần này cô ấy thật sự quyết tuyệt cắt đứt với tôi, tôi bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ chưa từng có khiến tôi mất ngủ triền miên.

Không lâu sau, Thẩm Tri Hạ bị quản lý vạch trần bê bối, lúc ấy tôi mới biết hóa ra Lê Tương vì tôi mà đã chịu đựng biết bao sự bắt nạt cố ý từ Thẩm Tri Hạ, vậy mà chưa từng than vãn một lời.

Tôi phát điên đi khắp nơi tìm tin tức của cô ấy.

Chớp mắt đã năm năm trôi qua, tôi vẫn không tìm được Lê Tương, cho đến khi vô tình thấy trong điện thoại của Hạo Đông Hải một tấm ảnh cô ấy bế một đứa bé.

Đứa bé đó có khuôn mặt rất giống tôi.

Tôi quấn lấy Hạo Đông Hải hỏi mãi, cuối cùng cậu ấy chịu không nổi mới nói cho tôi biết địa chỉ của Lê Tương.

Nhưng bên cạnh cô ấy lại có một người đàn ông khác, chính là bác sĩ Chu Chỉ từng phẫu thuật cho cha tôi năm đó.

Điều khiến tôi đau lòng hơn cả là, con tôi lại gọi người đàn ông đó là ba.

[ – .]

Họ đứng cạnh nhau, trông thật hạnh phúc.

Tôi như vỡ vụn.

Sau đó tôi cố gắng tìm cách giành lại cả Lê Tương và con trai, nhưng Lê Tương luôn lạnh nhạt với tôi, ngay cả con trai cũng không nhận tôi là cha ruột.

Trà Đá Dịch Quán

Không có Lê Tương, nửa đời còn lại của tôi còn có ý nghĩa gì?

“Kỳ Dự, xin anh hãy buông tha cho tôi.”

Khi Lê Tương nói câu đó, tim tôi đau đến mức không thể thở nổi.

Tôi chỉ ước có thể lập tức xuyên về năm năm trước, khi cô ấy đỏ mặt nói rằng đã mang thai, để ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.

Rồi mỉm cười bảo cô ấy: “Vậy thì chúng ta kết hôn đi.”

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Tôi bắt đầu sa vào rượu chè, như thể chỉ khi say mới có thể quên được Lê Tương.

Nhưng càng say, tim tôi càng đau.

Tôi nghĩ, nếu tôi c.h.ế.t đi, liệu Lê Tương có chút nào tha thứ cho tôi không?

Tôi gọi cho cô ấy, nhưng đầu dây bên kia lại là giọng người đàn ông đó.

Từng lời anh ta nói như băng nhọn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tôi.

Người phụ nữ tôi yêu nhất, giờ đang cùng người đàn ông khác… thân mật đến mức đó.

Tôi đã tuyệt vọng.

Gặp lại Lê Tương lần nữa là nửa năm sau.

Công ty tôi tài trợ cho một trường tiểu học hy vọng ở miền núi phía Nam.

Không ngờ lại gặp Chu Chỉ đang khám bệnh miễn phí tại đây.

Sau trận mưa lớn, từng giọt mưa phùn lác đác khiến không khí ẩm ướt khó chịu, đường làng đầy bùn đất.

Chu Chỉ đặt một chiếc bàn đơn sơ trước phòng y tế ở đầu làng để khám bệnh, rất nhiều người đang xếp hàng chờ đến lượt.

Anh ta mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền, ống quần lấm đầy bùn, trông vô cùng nhếch nhác.

Nhưng anh ta lại nghiêm túc hỏi han bệnh tình từng người, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Lê Tương luôn ở bên cạnh anh ta, nét mặt dịu dàng điềm tĩnh, nở nụ cười nhè nhẹ.

Tranh thủ lúc nghỉ vài phút, cô ấy lấy cơm hộp ra, dịu dàng giục Chu Chỉ ăn chút gì đó.

Chu Chỉ không vội ăn, ngược lại ôm cô ấy vào lòng hôn một cái, bị cô đỏ mặt đẩy ra.

Dân làng cười ha hả: “Bác sĩ Chu với vợ tình cảm thật đấy!”

Nhìn cảnh đó, tôi choáng váng.

Hóa ra điều Lê Tương luôn cần không phải là cuộc sống đầy đủ vật chất, mà là sự đồng cam cộng khổ.

Và tôi đến tận giờ mới hiểu ra điều đó.

Nhưng đã muộn rồi.

“Tổng giám đốc Kỳ?”

Tôi hoàn hồn, bỗng cảm thấy bộ vest cao cấp trên người và thảm đỏ sạch sẽ dưới chân đều trở nên thật lố bịch và nực cười.

“Đi thôi.”

Tôi lạnh lùng quay đi, bước chân nặng nề.

Từ nay về sau, thế giới lạnh lẽo này…

Chỉ còn lại một Kỳ Dự định sẵn phải cô độc đến cuối đời.

Tình yêu của anh, từ đây chôn vùi.

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương