Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

7

tốt nghiệp, tôi tiếp quản công ty của gia đình, còn mời Tử Ngang cố vấn pháp lý công ty.

Vì tôi luôn coi anh ấy như một người bạn thân không gì không nói, nên nhờ anh ấy giúp tôi xử lý công việc của công ty.

Nhưng vì lệnh của cha , tôi quen biết Sở Minh, anh ta không thân thiết với tôi, ngày nào không biết mệt mỏi mời tôi ăn.

Cứ như vậy, anh ta mời tôi mươi hai , tôi đã đồng ý.

Ban anh ta rất biết cách lấy lòng tôi, luôn tìm mọi cách để tạo bất ngờ và .

Nhờ hành đã sắp xếp anh ta vào công ty của tôi.

Tôi liền , dù đã hôn rồi, nên giao công ty anh ta quản lý.

Kéo dài được vài , Sở Minh đưa Tống Nhã vào công ty, nhanh chóng trở thành phó tổng giám đốc, và mỗi đều những xấu xa không thể nhìn thấy văn phòng.

đó, dưới sự xúi giục của Tống Nhã, anh ta thậm chí còn muốn cấu với người phụ trách thứ hai của công ty là Tử Ngang để hạ bệ tôi.

Còn Tử Ngang thì không quyết định được, chạy bàn bạc đối sách với tôi, tôi liền bảo anh ấy đợi hai người họ lộ đuôi cáo, chính là liễu họ, anh ấy có thể giả vờ đồng ý.

Vì vậy ngay từ tôi đã biết tất cả, tôi biết anh ta không cùng tôi thăm , chắc chắn là vì Tống Nhã.

quả thật trùng hợp gặp anh ta ở viện dưỡng lão, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nếu không phải tôi nói anh ta biết trước mặt rằng tôi đã sớm biết rồi, có lẽ cả đời anh ta vẫn không hề hay biết, tiên anh ta ngoại tình, thùng rác văn phòng có một đôi tất da màu đen xé nát vụn, còn có cả những chiếc bao cao su đã qua sử dụng của họ.

Điều điên rồ nhất là tôi công tác ở nơi khác, họ thậm chí còn đó trên giường cưới của chúng tôi.

Trên giường kia vẫn còn lưu dấu vết của chất lỏng không rõ của hai người những đêm hoan lạc đã khô .

Tôi biết, tôi biết tất cả, tôi luôn rằng chính là yêu, vì vậy anh ta , tôi đã rằng mình sẽ yêu anh ta.

quả là không, tiên anh ta ngoại tình, tôi chỉ thấy hụt hẫng chốc lát, có lẽ đó là giác phản bội.

Bây giờ mọi đã lắng xuống.

Đêm khuya, tôi ngồi văn phòng nhớ từng khoảnh khắc thời đại học.

Nhớ từng chút một với người đó, có lẽ người khiến tôi rung luôn là người đó.

Mấy nay tuy có danh nghĩa vợ chồng với Sở Minh, nhưng không có thực chất vợ chồng.

Tôi thậm chí còn chưa từng chạm vào anh ta.

Nói xong tôi uống một ngụm nước, ngơ ngác ngồi văn phòng, châm một điếu thuốc.

[ – .]

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

cửa vang lên tiếng , tôi không bật đèn, chỉ thấy người mặc áo sơ mi trắng.

gần mới phát hiện là Tử Ngang, anh ấy vẫn đeo kính gọng đen, đeo chiếc cà vạt màu đen tôi tặng.

Tôi biết đây là tiên anh ấy đeo cà vạt.

Anh ấy tới cầm lấy điếu thuốc tay tôi, hút một hơi, búng tàn thuốc.

tới ngồi lên bàn việc, khẽ nói: “Sếp à? tôi có cơ hội không?”

Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mơ màng của anh ấy, cười nói: “Anh đang giả cún con của tôi đấy à?”

“Tôi nhớ anh không phải là hot boy lạnh lùng của trường đại học ? Chúng ta không phải là bạn tốt ?”

Tử Ngang nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện : “Ai là bạn tốt với chứ, anh đã đợi rồi, ai có thể nói với anh ?”

“Điều đó còn phải xem tôi thích nói với ai!”

Tôi gãi , nhìn anh ấy hỏi: “Chẳng lẽ đó anh chính là nhắm vào thân thể của tôi ?”

Tử Ngang trừng mắt nhìn tôi: “ ? Nhưng mua chiếc cà vạt , chật thế?”

Tôi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh ấy, cười khổ: “Đại ca ơi, anh biết là rồi, anh không béo lên à?”

Anh ấy từ trên bàn nhảy xuống vỗ tôi một cái.

Tôi hỏi: “ thôi học trưởng, dẫn anh ăn món ngon gì đó?”

Anh ấy gật , đó nhờ tôi mặc áo vest anh ấy: “Giúp anh một chút, mặc bộ đồ thật không thoải mái, may có mang theo áo vest!”

Thật ra, tôi đã nuốt nước bọt ừng ực mấy .

Nói xong, chúng tôi bước ra khỏi công ty.

Trên xe, tôi nhìn anh ấy vẫn đeo kính, gò má vẫn là dáng vẻ tôi nhớ rất rõ ngày đó.

Tôi tò mò hỏi: “Anh có ý với từ nào vậy?”

Tử Ngang cười nhìn tôi: “ có biết không? Thật ra đám người tối hôm đó là do anh tìm đấy? quả là con mọt sách chẳng thèm nghe anh giải thích, cứ một mực đẩy anh ra, chịu đòn oan.”

Tôi mặt mày kinh ngạc: “Đại thiếu gia, anh đúng là hại tôi thảm rồi, đó tôi về nhà còn mắng một trận!”

Tử Ngang cười an ủi: “Không không , hôm nay chi tiêu anh bao hết!”

Tại một nhà hàng, tôi và Tử Ngang ngồi đối diện nhau cùng nhau nâng ly, chúng tôi cùng nhau uống cạn ly rượu vang đỏ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương