Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Khó khăn lắm mới cặp Lý Tuấn, vậy mà lại hành xử như một đứa gái nghèo khổ, cái cũng , ba ngày thì nổi giận một lần, như chắc chắn Lý Tuấn sẽ không bỏ mình.
Lý Tuấn thì đâu thiếu tiền, huống hồ có tôi đứng hoàn tiền lại.
Chỉ là… bị phiền quá nhiều.
“Anh đã hứa em, anh sẽ đưa thứ cho em.”
Lý Tuấn khẽ, giọng trầm thấp: “Vẫn chưa đủ đâu.”
Tôi lắc lắc ly rượu: “Vậy anh ?”
Giọng anh ta khàn khàn, như mang theo mùi vị quyến rũ chết :
“Em nghĩ xem, chị à, em không biết anh sao?”
Tôi dập máy.
Trong thế lớn, có những … chẳng cần nói rõ ra.
Tôi Lý Tuấn cùng lớn lên trong một trại trẻ mồ côi.
Lúc ở , hai đứa chẳng ai ưa ai, ngày nào cũng nhau.
Anh ta cái cũng nhất, tôi cũng thế.
tới lui, lại ra chút cảm tình.
này tôi vào đại học J, còn anh ta thì bắt đầu khởi nghiệp.
Không ngờ anh ta thật sự nên .
Trước khi tôi lấy , tên nhóc từng tặng tôi một chiếc nhẫn.
Còn to sáng hơn cả nhẫn cưới mà mua.
“Chị à, em có giành chị về không?”
Tôi biết anh ta nghiêm túc. Nhưng tôi chỉ có xem là trò đùa.
Tôi nhà giáo sư hướng dẫn.
“ rồi à?”
đang chơi trước cửa sổ. Tôi ngồi đối diện.
“Học kỳ em sẽ sang Anh. Em đưa theo một bạn.”
Tôi nói thẳng.
Thầy Lâm cũng không bất ngờ, đưa một nước sát: “Tùy em thôi.”
khi tốt nghiệp J đại, tôi vẫn giữ liên lạc thầy Lâm.
tôi, vừa là thầy, vừa là bạn, vừa như cha.
Cơ hội sang Anh lần này là do thiệu.
Hoàng gia chỉ cấp hai suất.
“Vừa hay, dạo này già này sức khỏe không tốt, không theo mấy đứa trẻ các em chạy đông chạy tây nữa.”
đặt xuống quân cuối cùng, thế đã chết.
Trên đời, mọi thứ đều có trao đổi.
Thầy Lâm không có .
xem tôi như ruột mà nuôi dạy.
dĩ nhiên, tôi cũng luôn xem như cha ruột.
Vào ngày Tô Nhiễm Lý Tuấn đính hôn, vội vàng chạy tới tìm tôi.
Tôi âm thầm tính toán thời gian trong đầu.
Giờ này chắc Tô Nhiễm đã mất hết mặt mũi trước mặt khách khứa rồi nhỉ?
Điện thoại reo liên tục. Anh ta bực bội úp ngược màn hình xuống bàn.
“Không nghe sao?”
Tôi mỉm nhìn anh ta.
“Không nghe. , anh hứa, này trong lòng anh chỉ có em An An.”
Tay anh ta cầm vô lăng hơi run.
“Tốt nhất là nên nghe đi.”
Tôi giúp anh bật loa ngoài.
Tiếng khóc nức nở Tô Nhiễm vang lên trong xe.
“Anh ơi, Lý Tuấn không cần em nữa rồi! Anh nhất định giúp em!”
“Em còn đang mang thai anh ấy! Anh không bỏ mặc em ! Giờ em sao đây?!”
“ , anh cưới em đi! Em có điểm nào kém hơn tiện nhân Giang chứ? Em kém hơn ta ở đâu?!”
run rẩy cúp máy.
Tôi nhìn anh ta, rạng rỡ:
“Xin lỗi nhé, chúng ta không thử lại lần nữa đâu.”
Buồn thật.
Tôi – Giang – xưa nay không bao giờ ăn lại cỏ cũ.
Càng không có quay lại anh ta.
Tôi chỉ khiến Tô Nhiễm thân bại danh liệt, hoàn toàn bị đuổi khỏi nhà họ .
Thực ra ban đầu tôi không định mức này.
Theo dự tính tôi, chỉ cần để Lý Tuấn vạch trần đám dơ bẩn mà Tô Nhiễm từng trong buổi tiệc đính hôn là đủ.
Ví dụ như khi không leo lên giường , ta liền chuyển hướng, chủ động hiến thân cho một công tử nhà khác.
Chỉ tiếc rằng, công tử đã có vợ chính.
trong này ai cũng coi trọng diện.
Nhà họ chắc chắn sẽ không giữ lại một “củ khoai nóng bỏng tay” như ta.
lúc , Tô Nhiễm chỉ có sang nước ngoài lánh mặt, tránh để bị ta tận cửa ghen.
Nhưng tôi không ngờ Tô Nhiễm lại có chiêu trò riêng mình.
ta thật sự dùng thủ đoạn bẩn thỉu để leo lên giường Lý Tuấn.
Y như mẹ ta năm xưa, đổi thuốc tránh thai, rồi mang thai.
Đúng là thế này có vòng lặp, nực thật.
Lý Tuấn cũng chẳng tốt .
Gái tự đưa cửa, cớ lại từ chối?
này lại càng thêm dầu vào lửa cho kế hoạch tôi.
khi Lý Tuấn công khai hủy hôn, Tô Nhiễm lấy cái thai trong bụng ra uy hiếp, ép Lý Tuấn cưới ta.
Quá ngu ngốc.