Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ Cố Vị Xuyên không giống vậy thì sao?Có lẽ có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy, ngày nào dù anh ấy không thích tôi nữa, tôi cảm thấy đáng giá thì sao?
Tôi định mở miệng hỏi anh ấy nhớ lời hẹn ước của chúng tôi về việc nghiệp không, tôi hỏi anh ấy bây giờ có phải vẫn lòng không đổi.
tôi chưa mở miệng, anh ấy đã nói trước .
Anh ấy nói: “A Xu, bà ngoại không sao nữa , anh chuẩn tạm biệt em .”
Tôi nén tất cả những lời đến bên môi, lặng lẽ nghe anh ấy nói, anh ấy ngửa bầu trời đêm, giọng điệu xót cảm khái, anh ấy nói: “Lúc rất nhỏ, anh đã thích em, lúc anh rằng mình mãi mãi sẽ không rời em.”
“Anh làm như vậy, từ năm nghiệp cấp ba chúng ta đặt lời hẹn ước kia, mỗi năm mỗi ngày anh đều mong ngóng sớm nghiệp, anh đứng trước em, kiên định nói em anh lòng son chưa đổi, tất cả chấp niệm của anh đều em.”
Anh ấy nói đến đây, khẽ cười tiếng, lắc , nghiêng tôi, trong sự mờ ảo của đêm tối, ngũ quan anh tuấn và giọng điệu của anh ấy đều vô dịu dàng, anh ấy nói: “ cuối đến lúc sắp nghiệp , anh không nói được câu nữa.”
Anh ấy hỏi tôi: “Em nhớ Thẩm Cốc Hàm không?”
Tôi nói: “Nhớ.”
Anh ấy “ừm” tiếng, tiếp tục nói tôi: “Năm anh em đến A Đại, ấy liền từ cơ hội ngoài anh đến A Đại, anh ngoài, ấy đuổi anh ngoài.”
“Khá ngốc đúng không? Anh đối ấy lạnh lùng cách, không có sắc gì, ấy cứ anh.”
“ ấy nói anh, ‘Cố Vị Xuyên, anh có chấp niệm của anh, em có của em’, anh gãy chân——thật khá nghiêm trọng, ấy đại tiểu thư mười ngón tay không dính xuân, mỗi ngày đến nấu cơm anh, giúp anh dọn dẹp vệ sinh, giúp anh chuẩn đồ tắm rửa, đến lúc anh có thể xuống giường.”
Trong mắt tôi lệ ý mơ hồ, tôi không lên tiếng, đến khi giọng nói khẽ thở dài của anh ấy tiếp tục vang lên bên tai tôi, anh ấy nói: “Lần nghe tin bà ngoại em xảy chuyện, trước khi anh bay về , ấy mắt lưng tròng đứng trước anh, câu không nói, cuối ấy nói anh, Cố Vị Xuyên, thôi đi, em từ , em không đợi anh nữa.”
“ ấy nói, em phải có cuộc sống của riêng mình để sống đúng không?”
Tôi nghiêng Cố Vị Xuyên, anh ấy vẫn bầu trời đêm, đường nét khuôn nghiêng nghị anh tuấn, mang nỗi buồn mơ hồ, anh ấy nói tôi: “A Xu, khoảnh khắc , anh cảm thấy đau lòng.”
Anh ấy nói đến đây bắt im lặng, đến cuối , anh ấy nghiêng tôi, khóe môi ánh mắt vẫn nụ cười dịu dàng quen thuộc của tôi.
lạ và vời như vậy, anh ấy nói tôi: “A Xu, thật lần anh gãy chân em đến Mỹ không đến thăm anh, anh đã từ , anh đuổi em quá lâu, lâu đến mức đã không phân biệt được chấp niệm hay loại thói quen, loại thói quen sai lệch sớm muộn gì phải sửa đúng không?”