Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Máu mũi tôi tí tách rơi xuống nền nhà.

Từ đầu cuối, ba con người tôi từng coi là thân nhất … không ai hỏi tôi có đau không?

Không ai đưa nổi cho tôi một tờ giấy.

Nực thật.

Tôi năm mươi tuổi, hai phần ba cuộc trôi qua.

Lẽ giờ tôi phải được thảnh thơi hưởng chút tự do.

Vậy mà tôi vẫn bị coi con trâu trong nhà.

Dốc lòng sức, rồi nhận lại là cú đấm con trai và sự khinh rẻ người nằm cạnh tôi mấy chục năm.

Nửa người này… đúng là thối nát tận cùng.

Sống vậy… chán chường tận xương tủy.

Ông ta còn đang lải nhải mặt thì tôi ngắt lời:

“Trần Tài, ly hôn đi.”

Ông ta sững người, há hốc miệng nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi:

“Cô nói gì?”

“Tôi nói, chúng ta ly hôn.

mai đi làm thủ tục.

nhà này, tôi không hầu !”

Tôi nói rành rọt từng chữ, dứt khoát mức khiến ông ta nhìn tôi thấy quỷ.

Một lúc sau, ông ta bật khẩy:

Cẩm, cô đừng tưởng dùng ly hôn dọa tôi là tôi sẽ cuống cuồng năn nỉ cô quay lại.

Cô soi gương đi, xem mình thành dạng gì rồi?

Cô năm mươi tuổi, không phải năm mười lăm.

Đừng có bày trò dở hơi .

Nửa bước đặt quan tài rồi, còn đem chuyện ly hôn nói hoài.

Cô không biết xấu chứ tôi còn biết!

Thôi, tôi hẹn với chiều nay đi tập khiêu vũ rồi, không rảnh đôi co với cô.

Cô tự đi xử mặt mình đi, máu me tùm lum, nhìn bẩn mắt!”

Ông ta khoác áo chuẩn bị đi, còn quay lại dặn:

“À, nhớ dọn nhà rồi đi mua ít cua càng lớn.

thích món .

Tối tập xong tôi dẫn cổ về đây cơm.”

– vợ người bạn mất.

Nếu là đây, tôi còn chẳng nghĩ ngợi.

giờ nghe tên ấy từ miệng ông ta… lòng tôi chỉ thấy buồn nôn.

Đúng là tài Trần Tài – chuyện trong nhà hỏi ba không biết…

sở thích thì nhớ rành rọt.

Tôi tự giễu, lau máu trên mặt, lặng lẽ bước phòng.

Gọi cho em gái:

“Thêu Thêu, chuyện đi du lịch dài em nói … chị quyết định rồi.

Ta cùng đi.”

4

Thêu với tôi là sinh đôi.

hai chị em khác nhau hoàn toàn.

Từ nhỏ cô ấy mạnh mẽ, thậm chí có phần nổi loạn.

Thông minh, học giỏi tôi.

Nhà nghèo, chỉ nuôi nổi một đứa đi học.

Tôi học cấp hai thì chủ động xin nghỉ nhường cơ hội cho em.

Không ngờ nhập học, nó lại một mảnh giấy rồi bỏ nhà đi:

Nó nói muốn tự mình trải nghiệm cuộc , cha mẹ dành tiền cho tôi tiếp tục đi học.

Tôi cứ thế mà học, khi tốt nghiệp cấp ba, không đỗ đại học thì nhà máy làm công nhân.

Còn nó, mất tích năm năm, khi trở về thì mang theo một nghìn tệ.

Hóa nó đi học thiết kế thời trang, số tiền là giải thưởng cuộc thi.

Nó giữ lại hai trăm, đưa tám trăm cho cha mẹ, rồi lại đi tiếp.

Một ông chủ thích tay nghề nó, mời nó về làm nhà thiết kế lương cao.

Từ , cuộc sống hai đứa rẽ theo hai con đường khác biệt hoàn toàn.

Tôi làm công, lấy chồng, sinh con.

Còn nó thì dốc toàn bộ mình công việc, từ làm thuê tự mở xưởng.

Duy chỉ có chuyện… nó chưa từng kết hôn.

Tôi từng khuyên nó:

“Phụ nữ phải có mái ấm, có con , sau này già còn có người lo.”

khẩy:

“Thôi đi, lòng người đổi thay .

Chỉ có tiền là trung thành.

Không chồng, không con, chị xem, em có tiền.

Tiền có khi còn đáng tin người đấy.”

tôi còn nghĩ nó ngốc.

Tiền lạnh lẽo, sao bằng chồng con ấm áp?

Giờ nghĩ lại… người ngốc chính là tôi.

một tháng , nó gọi cho tôi:

“Em làm việc nửa rồi, giờ muốn nghỉ ngơi, đi đây đi một chút.

Người ta gọi là ‘du lịch cư trú’, em cũng muốn thử.

Điểm đầu tiên, em chọn thành phố ven biển mà hồi nhỏ hai chị em từng muốn .

Xử xong công việc là em đi.

Chị nè… dù biết khó, em vẫn muốn hỏi: chị có muốn đi cùng em không?”

Tôi lập tức từ chối:

“Thêu Thêu, chị đi làm sao được!

Nhà này thiếu gì chứ không thiếu chị.

Hai ông tướng trong nhà chưa kể, Thanh Thanh mới sinh xong, đang cần người phụ.

Chị mà bỏ đi, nó hận chị cả mất.”

“Còn …”

Tôi thở dài.

“Em cũng biết mà, chị đi rồi thì chồng chị với Tiểu Thao biết lấy gì mà .

Hai cha con họ có giờ xuống bếp đâu.

Không có chị, chắc gió Tây mà húp thôi.”

Thêu im lặng rất lâu mới nói tiếp:

“Thôi…Em cứ mong sao những người chị lựa chọn gắn bó cả …đừng giờ khiến chị thất vọng.”

Lúc tôi nói gì nhỉ?

À đúng rồi.

Tôi còn vỗ ngực cam đoan, bảo cô ấy yên tâm, chuyện vậy sẽ không giờ xảy .

Vậy mà mới được lâu đâu…

Tôi bị tát cho nát mặt.

Thêu kinh ngạc:

“Chị, sao tự nhiên đổi ý?

Không lẽ… có chuyện gì rồi?”

Trong giọng cô ấy đầy sự lo lắng.

Tôi nhạt:

“Không có gì.

Chỉ là chị bỗng thấy… em nói đúng.

Hai chị em mình đều năm mươi rồi, thời gian sống khỏe chẳng còn nhiêu.

Chị cũng nên sống cho mình một .”

“Thế… chuyện nhà chị tính sao?

Họ không phản đối chứ?

Có cần em…”

“Thêu Thêu,” tôi cắt lời cô ấy, “chị chuẩn bị ly hôn rồi.”

Thêu im lặng.

Một lúc lâu sau, cô ấy hỏi:

“Chị nghĩ kỹ chưa?”

“Ừ.”

“Vậy thì ly.

Chị à… thật chị không biết đâu, em mong này… lâu lắm rồi.”

Giọng cô ấy lộ rõ nỗi ngậm ngùi:

“Chị có biết vì sao những năm qua em ít sang nhà chị không?

Vì mỗi tới , em đều thấy chị chẳng giống nữ chủ nhân chút nào…mà giống một người giúp việc .

Em không hiểu vì sao chị lại sống vậy…mà còn chịu đựng được.

Không biết nhiêu , em nghe chồng chị với con trai chị quát nạt chị, chẳng có tí tôn trọng.

Em giận mức muốn xông bảo chị ly hôn ngay.

em không thể là người mở miệng .

Giờ chị nghĩ thông rồi…em thật sự mừng cho chị.

Ly đi, càng sớm càng tốt.

Ly rồi, em nuôi chị.

em bảo trợ mua thêm một vé , ba mình xuất phát.

Chị thu dọn đi.

Tối nay em qua đón chị sang nhà em.

Hai chị em mình ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”

Tối hôm ấy, Trần Tài đưa về nhà.

Thấy bàn trống trơn, ông ta nổi trận lôi đình:

Cẩm, cua đâu?!”

Ông ta đẩy phắt cửa phòng tôi:

tới rồi, mà cô không chuẩn bị nổi một món?

Đây là cách cô tiếp khách à?!”

Tôi đang thu dọn hành , chẳng buồn đáp.

Ông ta càng hét to :

“Cô điếc hay câm?

Không nghe tôi nói gì à?

Mau làm cơm cho tôi!”

Tôi không ngẩng đầu:

“Muốn thì tự đi mua.

Muốn thì tự bếp mà làm.

Trần Tài, ông mất trí hay giả điên vậy?

Tôi với ông ly hôn rồi, ông còn trông tôi hầu hạ gì ?”

Ông ta chết đứng vài giây rồi gầm lên:

“Cả buổi chiều rồi mà cô còn chưa trò?

Cô lớn tuổi rồi mà còn bày đặt làm mình làm mẩy, cô thấy buồn không?”

mang giày cao gót lộc cộc bước tới, vỗ nhẹ lên ngực ông ta dỗ trẻ:

Tài, đừng giận.

Chắc chị mệt rồi.

Không sao đâu, chị ấy nghỉ.

Hay là mình ngoài nhé?”

gì mà !”

Trần Tài đá mạnh vali tôi, quần áo văng tung tóe.

“Tôi nói cho cô biết, Cẩm, đừng có mặt dày!

Giờ, ngay lập tức, đi mua đồ, đi nấu cơm!

Đừng tôi phải làm căng!”

Tôi đột ngột đứng bật dậy, đầu tiên trong năm mươi năm nhìn thẳng mắt ông ta:

“Làm căng thế nào?

Ông tưởng còn , đánh tôi là xong?

Đây, tôi đứng ngay đây.

Tùy chỉnh
Danh sách chương