Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Trước khi chuyển đến ngôi nhà này, tôi là người chuyên đi ngủ thử ở các ngôi nhà bị ma ám.
Tôi đã nhìn thấy đủ loại ma quái , mệnh tôi cũng được hơn mười thầy bói phán là mệnh cứng.
Nhưng phàm đã sống thân bất do kỷ, ra làm việc sớm muộn gì cũng nhận về những gièm pha.
Trước đây, những thi chủ khác nhìn thấy tôi đều né tránh, lại còn hay nói mấy cay độc thể hiện bản thân tài giỏi.
Chuyên gia thử nghiệm giấc ngủ ở những ngôi nhà ma ám cảm thấy điều này thật là — thất bại nặng nề!
“Mì nở ra luôn rồi mà mới gia vị hả?”
nói mỉa mai phát ra từ khoảng không.
Mịa nó chứ, tên này kiếp trước chếc đi chắc chắn là vì miệng cậu ta ngứa đòn!
“Tôi đang vội, vào thì có làm không?” Tôi thản nhiên trả .
Trời sắp tối nên tôi do dự không có nên hay không.
Nếu tôi mà dọa hắn ta hãi, vậy thì số tôi giao tiếp với “người” khác là không nổi 10 .
“ vội ? Chỉ ở lại có một đêm thôi à?”
Không có do gặp ảo giác hay không, nhưng tôi thực đã tưởng tượng ra hình ảnh một gã trai xấu tính đang khoanh tay nhướng mày.
Tôi gắp một đũa mì nhạt nhẽo không gia vị, đáp:
“Đây vốn là nhà của tôi mà.”
ma đã không còn bình tĩnh được nữa:
“Cô nói gì?”
Tôi ngước mắt lên nhìn bức tường tối đen trước mặt, xung quanh tuyệt nhiên không có một ai:
“Đây là nhà tôi đó nha.”
2
Khi tôi mở vali lấy khăn ra đứng trước cửa phòng , cậu ta vẫn lẽo đẽo theo tôi hỏi:
“ cô dám tiếp tục sống ở đây?”
tôi lại không dám chứ? Trong đầu tự động hiện lên meme hỏi chấm??
Nhưng tôi vẫn hỏi lại:
“ ? Bộ anh gặp ai ở lại đây lâu dài à?”
Cậu ta im lặng một lúc, như đang suy nghĩ:
“Ừm thì … đều không ở được đến buổi tối.”
Ha, coi bộ cũng đáng đấy nhỉ.
Tôi đóng cửa phòng lại một cách vô cảm:
“Tôi á hả, không những ở lại đây buổi tối không đâu, mà tôi còn rồi ngủ luôn ở đây nữa á!”
Thanh niên, đúng là còn non lắm, suy nghĩ đủ chín chắn.
3
tránh cậu ta bất thình lình xông vào, tôi nhà , sáng trưng, coi như an ủi tâm lý.
Khi lau tóc trước , tôi thấy mặt trong đã biến thành một người đàn ông đẹp trai.
“Vui lắm à?”
Tôi lạnh lùng nói.
mặt đó biến mất.
Không ánh sáng, xem ra sức chiến đấu vẫn cần xem xét thêm.
À đúng rồi, quên nói, tôi không chỉ thử ngủ nhà ma mà còn làm nghề trừ ma, gia đình tôi bao làm nghề phong thủy.
Còn tôi là loại pháp sư phòng thủ cao, tấn thấp.
Nói ngắn gọn, tôi “máu dày, chịu đòn giỏi.”
4
Mở cửa nhà , ánh sáng từ trong hắt ra, chiếu sáng một góc nhỏ.
Vì hắn không ánh sáng, việc tắt chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi ra phòng khách hết tất cả , căn hộ sáng như ban ngày.
Tôi ra ban , nhìn xuống dưới, thành phố phồn hoa hiện ra trước mắt.
Chà, giống hệt nhà của tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
Tên này, tám phần là cậu ấm nối nghiệp gia đình, chỉ tiếc là không hưởng được phúc.
Đang cảm thán, một lực đẩy mạnh từ phía khiến tôi suýt ngã xuống.
May mà kịp bám vào lan can.
Hồn vía còn ổn định, tôi quay lại, thấy một người đàn ông đứng đó, cao hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ tới vai hắn.
Ánh sáng từ chùm trong phòng khách chiếu lên anh ta, tạo thành bóng bao trùm lên tôi.
Trời ạ, lần đầu gặp một ma có tính tấn cao như này. Hay là… chạy thôi?
Đang nghĩ ngợi, cổ tay tôi cảm thấy lạnh buốt, như có ai đó nắm lấy.
Giọng nói lúc trước của kẻ không thích mì tôm với cá viên, lại vang lên:
“Anh, đừng đẩy cô ấy.”
Nghe vậy, người đàn ông cao nghiêng đầu, nhìn vào khoảng không nơi phát ra giọng nói, ánh mắt chập chờn như ngọn lửa không ổn định.
Lúc này tôi mới ý đến vết sẹo dài đáng cổ anh ta.
Người đàn ông này khá điển trai, mặt như mô hình 3D, thân hình vạm vỡ, cộng thêm vết sẹo này, trông chẳng khác gì sản phẩm của chuyên gia hóa trang.
Nếu là trong đêm hội Halloween, tôi chắc chắn sẽ buông một : “Anh cưới tôi đi!”
Nhưng giờ thì không nổi nữa.
Trước là sói, là hổ. Tuy ma nhỏ này không hiện hình, còn có chút lương thiện, nhưng nếu không có can ngăn vừa rồi, tôi có khi đã được đặt hàng trang nhất các báo ngày mai.
Ví dụ như “Pháp sư trừ ma mới vào nghề chếc thảm dưới lầu” chẳng hạn.
Nhưng “Anh” vừa rồi làm đảo ngược mọi thứ. Họ là anh em ruột thịt, còn tôi chỉ là một pháp sư không danh tiếng. Anh ta sẽ đứng về phía ai, khỏi nói cũng .
Không rõ là gia đình gặp bi kịch gì mà khiến hai anh em họ đều qua và mắc kẹt ở đây mãi, không thể siêu thoát.
Cảm ơn mời, trong vài chục giây ngắn ngủi, một bộ phim về đấu đá gia đình và bi kịch anh em đã hình thành trong đầu tôi.
5
Tình huống hiện tại đang căng thẳng, tôi cố nặn ra một nụ , định phá vỡ bầu không khí ngượng ngập:
“Thật xin lỗi, tôi không ở đây có…”
Hai người, hơn nữa lại là anh em ruột. Ha ha.
Nhưng nói của tôi bị nghẹn lại giữa chừng.
Người đàn ông cao không tôi nói hết, ánh mắt của anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, từ khuôn mặt chuyển dần xuống eo.
Ánh mắt đó, hoàn toàn không giống ánh mắt của người.
Suýt nữa thì khiến tôi cảm nhận được gọi là hiệu ứng thung lũng kỳ lạ. Nhưng may thay, tôi có tố chất tâm lý rất mạnh. Trước đây, khi đến một đoàn làm phim, tôi từng gặp một nữ quỷ thích người ta sơn móng tay mình. Ánh mắt cô ấy mới thật đáng , đúng kiểu muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
So với ánh mắt đó, ánh mắt của người đàn ông này… vẫn khá hiền từ?
Hy vọng đây không là phán đoán sai lầm do tôi bị vẻ ngoài quyến rũ làm mờ mắt.
“Anh ấy muốn hỏi đó từ đâu ra.”
Giọng nói trầm ổn của thiếu niên vang lên từ không trung, mang lại cảm giác an tâm khó tả.
Tôi nhìn xuống eo mình. ngọc bội cổ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, như phản chiếu lại ánh lửa ma quái.
Dù đã theo cha và chú học phong thủy trừ ma hơn bảy, tám năm, tôi từng thấy ngọc bội này phát sáng.
Trước khi qua , ông nội tôi dặn dò giữ kỹ ngọc này, nói rằng nó là “vật ổn định tuyệt đối”, hiếm khi có dị trạng.
“Vật nếu có dị trạng, chắc chắn có biến động.”
Chết thật, những tiền bối trước tôi từng gặp tình huống này. Truyền thừa qua các hệ, đến tôi, ngoài máu dày chịu đòn giỏi thì kỹ năng tấn gần như bằng 0. Làm đối phó với biến động đây?
Nhưng không thể hoảng, giữ bình tĩnh.
Nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, tôi cảm nhận như có hàng ngàn cảm xúc chảy đến, sức chịu đựng. Tôi đành quay mặt đi:
“Đây là thứ mà tiền bối đưa tôi, nói rằng lúc quan trọng có thể cứu mạng.”
Người đàn ông hơi nhếch môi. Tim tôi lỡ một nhịp.
Anh ta ! Anh ta còn ?
Không hẳn là dễ thương, nhưng tương phản thật mạnh.
Nụ đó như xóa tan vẻ âm u mặt anh ta, tựa như mặt trời ló dạng mây.
Giọng thiếu niên trong không trung nhẹ, mang theo châm biếm lúc đầu gặp tôi:
“Quả nhiên, người nói chỉ nửa thật nửa giả, không đáng tin.”
Oan uổng ! Tôi không có tài năng gì nổi trội, nhưng khoản học thuộc thì xuất sắc.
Dù không cách dùng đạo cụ trừ ma, nhưng phần giải thích thì tôi thuộc lòng không sót chữ nào.
ngọc bội này, ông nội tôi nói như , không sai một chữ nào cả!
6
Giữ mãi tình trạng này cũng không cách. Tôi chỉ tay về phía căn phòng bên trong, khẽ hỏi:
“Hai người có ban ngày ngủ không?”
Người đàn ông cao có lẽ là người câm, hoặc cũng có thể anh ta chẳng buồn ý đến tôi, không có phản ứng gì.
Thiếu niên trong không trung khẩy:
“Ngủ chỉ tổ phí thời gian, lại dễ mất cảnh giác. Chỉ có người ngu ngốc mới làm .”
Tôi không buồn cãi, nghe tai này qua tai kia:
“Bây giờ gần mười hai giờ rồi, tôi có thể đi ngủ không?”
Người đàn ông cao cúi xuống nhìn tôi, hoặc cũng có thể đang nhìn ngọc bội eo tôi.
kịp bước vào phòng khách, anh ta nắm lấy cổ tay tôi. Tôi cố gắng giãy ra nhưng không thành . Rồi tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bị anh ta bế lên theo kiểu bế chúa.
???
Cảm ơn, lần đầu tiên trong tôi được bế kiểu chúa, mà người bế lại là một ma.
Anh ta không có hơi thở, cơ thể lạnh ngắt, động tác hơi cứng nhắc, khó kiểm soát.
Nhưng sức anh ta rất . Tôi không thoát ra được, đành bất lực anh ta bế vào phòng, đặt nhẹ nhàng lên giường.
“Anh vẫn là đỉnh nhất.” Giọng thiếu niên kéo dài, nghe như một đứa trẻ đang nghịch ngợm.
Tôi đảo mắt, này không là khen hay châm chọc.
Nhưng giường thật rất mềm mại. Thấy người đàn ông cao không có hành động tiếp theo, tôi cẩn thận kéo chăn lên đắp.
Khi gặp khó khăn, cứ ngủ là xong.
Thấy tôi đã ổn định, người đàn ông cao bắt đầu cởi quần áo.
???
Tôi lập tức tỉnh cả ngủ.
May mà khi cởi đến áo sơ mi và quần trong, anh ta dừng lại.
“Tổng tài cũng mặc quần giữ nhiệt à?”
Tôi thử thăm dò.
Anh ta không biểu lộ cảm xúc, cũng không nói gì.
Được rồi, có lẽ anh ta thật bị câm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh ta bắt đầu dỡ từng tấm ván sàn dưới giường, nằm vào bên trong, rồi đậy các tấm ván lại như cũ.
Vài phút , căn phòng trở về yên tĩnh.