Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17
Đợi người đến đưa Kỷ Minh Nguyệt đi , Sở là cõng tôi về .
Tôi nằm trên lưng anh ấy, đột nhiên cảm thấy một hồi yên lòng.
Chỉ là, anh ấy lạnh mặt, như tôi nợ anh ấy không trả .
Tôi nhéo má anh ấy: “Cười một .”
Anh ấy rất cứng ngắc mà nặn một nụ cười: “Mục Tư Nhàn, về nhà chuẩn bị mà hối lỗi.”
Tôi bĩu môi: “Chân đau như , làm sao đứng?”
, anh ấy đặt tôi lên ghế sa lon, giúp tôi xoa mắt cá chân.
Lòng bàn tay tôi ngứa ngáy, liền đi chạm lông mi của anh ấy:
“Chuyện của Kỷ Minh Nguyệt là thế nào?”
Vốn tưởng rằng cô đối với Sở là cầu mà không , bây giờ xem sự thật không phải như .
Anh ấy dựa ghế sa lon, lòng nặng trĩu, kể một chuyện xưa đã chìm quên lãng từ lâu.
Sở là họ của anh, nhỏ hơn anh một .
Họ không có cùng cha mẹ, có dung mạo tương tự.
Mà Kỷ Minh Nguyệt là bạn học đại học của Sở .
Sở nhìn thấy cô ngay từ nhìn đầu tiên đã rất thích cô , bất luận cô có yêu cầu gì, anh ấy phí tâm tư làm .
Thậm chí vì cô mà từ bỏ suất bảo lãnh nghiên cứu sinh, nhường cho một người đàn ông khác.
anh ấy chết, c.h.ế.t một con hẻm nhỏ, vì bảo vệ người đàn ông kia.
Kỷ Minh Nguyệt điên , tinh thần xảy vấn đề.
Cô như hoàn toàn không nhớ đến ba chữ “Sở ” , kể từ khi cô nhìn thấy Sở , ảo tưởng đem anh ấy trở thành Sở trăm theo trăm thuận với cô .
Những năm , vẫn luôn như ,
hoàn toàn sụp đổ khi Sở nhắc đến tên kia.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, thở dài thật sâu:
“Cô không đáng thương.”
18
Trở công ty , cuộc sống khôi phục như thường.
Chỉ là, thỉnh thoảng tôi văn của Sở , luôn phải mang theo thêm một thỏi son.
Tôi phàn nàn với anh ấy: “Anh có kiềm chế một chút không, đây là văn , hơn nữa son môi của dùng một nửa .”
Anh ấy hôn tôi, ứng phó : “.”
gọi là của anh ấy không phải là kiềm chế bản thân, mà là tặng cho tôi một thùng son môi.
Cứu mạng, cả đời tôi cũng dùng không .
19
Sở vẫn mỗi gọi tài xế đợi tôi dưới lầu.
Có đôi khi anh ấy không có ở đó, tôi suýt chút nữa ảo tưởng bản thân mình chính là lão tổng.
tháng như qua nhiều , tôi sợ bản thân mình đình công mất.
Anh ấy : “Hay là chuyển đến ở cùng anh, anh tiện chăm sóc .”
Nếu là trước đây tôi có lẽ sẽ tin,
bây giờ. . .
Tôi mà tin thật, e rằng đến xương cốt cũng không còn.
tôi không ngờ, anh ấy thu dọn một rương lý lớn chạy đến trọ mà tôi đang thuê.
Thế là, căn nhà nhỏ bảy mươi mét vuông của tôi, bỗng dưng có thêm một tôn Phật lớn.
Ban đèn hơi tối, ban đêm bình nóng lạnh không nóng.
Quan trọng là khi anh ấy đến, căn nhà như trúng tà , bỗng dưng không cách âm nữa.
Buổi tối, tôi có nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo dưới lầu, “Cô là người bộ phận nào?”
Hơn nửa đêm hôm qua anh ấy đến gõ cửa: “Ngủ không?”
Tôi vội vàng : “Ngủ .”
Ngoài cửa chìm im lặng giây lát.
Anh ấy khẽ cười: “Chúc ngủ ngon.”
Kết quả hôm , quầng thâm mắt tôi rất nghiêm trọng, sắp thành gấu trúc .
Nằm gục trên bàn ngủ bù, còn bị giám đốc sai bảo chỗ đến chỗ khác.
tôi là ở nghỉ của văn Sở mà ngủ thiếp đi.
Trải qua lần giày vò , tôi cũng đành chịu số phận mà chuyển đến nhà anh ấy ở.
20
Mùa xuân, tháng tư.
Tôi và Sở kết hôn .
Trước là đi đăng ký kết hôn.
Trước cổng cục dân chính, hai chúng tôi có chút căng thẳng.
Đặc biệt là tôi, mấy lần như đang cười gượng.
Nhân viên công tác trêu chọc : “Cô à, nếu cô bị ép nháy mắt đi.”
Sở vén những sợi tóc mai của tôi tai, kéo tôi sang một bên dỗ dành hai mươi phút.
Tim tôi thình thịch nhảy không ngừng: “Đây là lần đầu tiên kết hôn đời, căng thẳng sợ hãi.”
Anh ấy không vui: “Căng thẳng có hiểu, sợ hãi là vì gì, chẳng lẽ anh còn có nuốt bụng.”
Anh ấy : “Lát nữa mà không chụp cho đẹp, trừ lương .”
Lời uy h.i.ế.p quả thật trẻ con không có tính sát thương.
Ống kính hướng về phía hai chúng tôi, đèn flash sáng lên, liền đóng băng cả một đời.
()