Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
hôm Tần Duyệt nói mấy lời không không đuôi, nhưng không giải thích rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra gì, hôm sau bồ ấy đã vội vàng chạy về nhà bà nội, chỉ để lại vỏn vẹn câu “Đợi mình”.
Sau khi trở mặt với Nhiễm, tôi bỗng rơi tình khó xử.
Tôi tưởng cô ta sẽ chuyển ra khỏi ký túc xá, nhưng cô ta không những không làm , tiếp tục thoải mái sống trong ký túc xá chẳng hề có gì xảy ra.
cô ta lườm tôi giống kẻ thù không đội trời chung, tôi có cảm giác giây tiếp theo cô ta sẽ vồ tới ăn tươi nuốt sống tôi vậy .
Tôi chủ động bắt với cô ta: “ Nhiễm, cô có muốn ăn bánh sô cô la không?”
Tôi cố gắng nặn ra nụ cười niềm nở, tôi cô ta hận tôi, tôi cũng chỉ cố lừa cô ta nói ra nguyên nhân mà thôi.
Cô ta không thèm ăn bánh của tôi, vung hất đổ bánh ra sàn.
Tôi siết chặt nắm đấm, cô ta hận tôi, nhưng rốt cuộc tôi đã phạm tội tày trời gì chứ? Tôi đến giờ không tại sao mình lại bị kẻ cô ta thù ghét đến mức muốn lấy mạng vậy.
Phải hèn mọn quỳ lạy cầu xin sự tha thứ từ kẻ sát nhân, luôn thấp thỏm lo lắng không mai mình có nhìn ánh nắng mặt trời hay không.
Lẽ nào lòng tôi không bức rức khó chịu sao?
Tôi ngồi xổm lau sạch bánh từng chút , từng giọt nước ấm ức rơi bánh.
Nhiễm giẫm bánh, khiến bánh càng nát tương.
Tôi chỉ có nắm chặt lòng bàn , nghiến răng chịu đựng, nuốt hết sự tức giận ấm ức bụng.
Tôi trở về chỗ ngồi, gửi tin nhắn cho Tần Duyệt:
[Mình không moi được chút tin tức gì. Mình đã thử dùng hết mọi cách , nhưng cô ta nhất nhất không chịu hé răng nói nửa lời!]
Tần Duyệt ngay lập tức trả lời tôi: [Cưng à, đừng buồn nữa, mình đã tìm được cách cứu bồ , cứ đợi mình quay lại đã.]
Tôi tuyệt vọng đặt điện thoại , vùi , nước rơi áo.
Màn đêm rất nhanh buông , tôi nằm co ro trên giường, lá bùa dán ngực, tôi lại có gọi tên mình.
Lần tôi không hoảng sợ hồi nữa, nhưng phải lấy chăn trùm kín cả .
Có lá bùa ở đây, tôi không lo mình sẽ chết, nhưng lần thứ bẩn thỉu kia lại bắt chước giọng nói của mẹ tôi.
thường lệ, lá bùa tỏa ra ánh sáng vàng chói , thứ bẩn thỉu cũng buộc phải bỏ chạy tán loạn.
Tôi tắt điện thoại, định nhắm nghỉ ngơi, thì Nhiễm đột nhiên cất giọng hỏi tôi: “ nào hả? Giọng nói có giống không?”
Tôi nheo nghi ngờ, ngẩng nhìn qua giường của cô ta, tôi có cảm cô ta cũng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi gằn giọng hỏi: “Ý cô là gì?”
“Giọng nói rất giống với giọng của mẹ mày mà. Tao tốn công tốn sức đi đào mộ hai kẻ , nghiền xương chúng thành bột mịn. Lúc tao rắc bột con ma , giọng nói của nó phát ra giống hệt luôn, tao thật hận mình không moi tự g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng mà.”
Tôi thật sự không tin những điều hoang đường mà mình , cô ta đã đào mộ mẹ tôi.
Nhiễm cười lạnh nói: “Có phải mày cảm mình rất ấm ức, cảm mấy không liên quan gì tới mày đúng không?”
“Bây giờ tao sẽ nói cho mày , mày không hề oan uổng gì đâu, tất cả những đều có liên quan mật thiết với mày, tất cả đều là lỗi của mày hết!”
Tôi ngồi dậy, bình tĩnh nói: “ Nhiễm, làm ơn nói cho rõ ràng. Tôi không nghĩ mình đã nợ cô điều gì cả. Đừng có ở đấy giả thần giả quỷ dọa khác nữa!”
Nhiễm im lặng lúc lâu mới trả lời tôi: “Nếu muốn tại sao, thì hãy mau âm tào địa phủ gặp mẹ mày càng sớm càng tốt đi, hỏi chúng đã gây ra tội nghiệt gì!”
Tim tôi giật thót, xem ra là mối thù hằn của hệ trước để lại, nhưng tại sao những ân oán của hệ trước lại đổ hết mình tôi?
Tôi muốn khiêu khích cô ta để mọi thêm chút thông tin, nhưng dù tôi có ra sức gây hấn nào, cô ta cũng phớt lờ tôi.