Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9 ĐỐI TƯỢNG XEM MẮT KỲ PHÙNG ĐỊCH THỦ

21

Sau dọn vào nhà anh ấy.

tôi âm thầm không nhắc lại chuyện cãi .

Giữa hai người duy trì một sự cân bằng tinh tế.

Anh ấy nhường ngủ chính cho tôi, còn mình ngủ phụ.

tôi ra ngoài uống nước vào ban đêm, phát hiện người đáng lẽ đang ở ngủ lại nằm ghế sô pha.

Màn hình tính bàn vẫn sáng sáng xanh.

Đôi chân dài co lại chật vật, chăn mỏng trượt khỏi người.

trăng dịu nhẹ chiếu xuống.

Hàng mi dày quét bóng lên sống mũi.

thở nhẹ nhàng, yên tĩnh.

Đêm đầu hè, vẫn còn chút lạnh.

Tôi chầm chậm bước tới, cầm góc chăn rơi, đắp lại lên người anh ấy.

Ngay giây tiếp , anh ấy khẽ mở mắt, mắt vẫn còn chút mơ màng của cơn buồn ngủ.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, nghiêng đầu hôn lên.

Cảm giác mềm mại môi, kèm nóng, như muốn đốt cháy cùng với nhịp đập của tĩnh mạch.

Tôi như rút hết xương sống, cứ đứng đờ ra ở .

Cho đến thở của anh ấy trở lại bình thường, tôi mới phản ứng, quay vào .

Lúc đóng cửa, người sô pha mở mắt.

mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Anh ấy che nửa mặt, vẻ mặt thoáng qua chút phức tạp, sự giằng xé và thích thú đan xen.

22

Tối ngày thứ năm.

Kẻ biến thái bắt.

Hắn lại muốn đặt hoa cúc trắng trước cửa nhà tôi, kết quả Trần Hoài Chi bắt quả tang.

Lúc tôi mới , tại sao Trần Hoài Chi có giường mà không ngủ, lại ngủ sô pha khách.

Suýt quên, anh ấy học chuyên ngành tính.

Ngủ cửa, dễ bắt người.

Kết quả bất ngờ.

là một đối tượng xem mắt của tôi.

Trần Hoài Chi ép đưa đến đồn cảnh , hắn mặt mày bầm dập, mất hai chiếc răng cửa.

Cảnh hỏi hắn sao.

Hắn liếc Trần Hoài Chi, cả người run rẩy.

Trần Hoài Chi lạnh: “ tôi ? Muốn vu oan tôi đánh à?”

“Tôi đã nói rồi, tôi thấy anh , răng cửa của anh đã mất rồi.”

Người xem mắt hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu.

Nắm chặt tay cảnh , như nắm được cọng rơm cứu mạng.

“Cảnh , là, là tôi tự ngã.”

“……”

Hắn biện bạch rằng mình không biến thái.

Hắn nói đây là tình yêu bình thường giữa hai người yêu .

Cảnh : “Tại sao anh lại tặng hoa cúc trắng? Đây có là hành động đe dọa không?”

Người xem mắt: “Oan uổng quá, là vì hoa cúc trắng rẻ nhất, đúng lúc đang khuyến mãi, sáu đồng được một bó to.”

Cảnh : “Vậy tại sao anh lại động vào đồ ăn của người ?”

Người xem mắt: “Phụ nữ nhà các cô không tiết kiệm, ăn uống đắt đỏ quá, tôi nếm thử xem sao. Ở nhà tôi, phụ nữ đều ăn đồ thừa.”

“……”

Tôi tức không chịu được, chất vấn hắn: “Tôi đã bao giờ đồng ý hẹn hò với anh chưa?”

Hắn tự tin trả : “Lần trước gặp mặt xong, tôi thấy cô cũng được, mẹ tôi cũng thấy cô tạm được, trừ việc quá cao ra, miễn cưỡng có thể vào nhà họ Lý tôi.”

Tôi: “Nhà không có gương chắc cũng có nước tiểu chứ? Một mét sáu như củ khoai tây, đến lượt anh chê tôi cao à?”

Trần Hoài Chi: “Tìm bạn đời không chỉ ngoại hình của đối phương, cũng xem mình trông thế nào.”

Xung quanh vang lên tiếng nén.

Cuối cùng, người xem mắt giam bảy ngày để giáo dục lại vì không sửa đổi.

23

Vì mấy ngày không về nhà, tôi thay ga trải giường và vỏ chăn, định bỏ vào giặt để giặt lại.

tôi bấm nút hẹn giờ, cảnh tượng tiếp khiến tôi kinh ngạc.

Chiếc giặt này, nó có vấn đề.

Nó rung lắc điên cuồng, một nhịp điệu bất thờng, kèm tiếng rên rỉ không đều.

Âm thanh lớn đến mức cả căn hộ đều nghe rõ mồn một, trừ vẽ cách âm của tôi.

Tai tôi lùng bùng.

là vô lý.

Quá vô lý.

“Tống Thời Vi, em bỏ hắn đi, để tôi giúp em tìm cảm hứng mới”

Giọng nói đầy giận dữ của Trần Hoài Chi từ phía sau vang lên.

Tôi quay đầu lại.

Thấy anh ấy đứng sau, vẻ mặt cứng đờ, chằm chằm chiếc giặt đang phát điên của tôi, không động đậy, sốc đến mức như không thể nói nên .

“Không , nó giặt thì giặt, tại sao lại phát ra âm thanh khó nghe như thế?”

Thời gian như dừng lại vài giây.

mảnh ghép đầu tôi kết nối lại, hiện lên một giả thuyết hoang đường.

“Bỏ? Bỏ nó à?”

Tôi chỉ vào chiếc giặt.

“Không anh nghĩ rằng âm thanh là do tôi phát ra đấy chứ?”

Anh ấy nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô lên xuống.

Mặt anh đỏ bừng, mắt lộ ra nhiều cảm xúc lẫn lộn, có chút bất an tôi.

Tôi lạnh: “Anh cũng vô lý .”

“Anh không hỏi thẳng tôi à?”

Anh ấy đứng thẳng lưng, giọng bình tĩnh ẩn chứa nỗi buồn không dễ thấy.

“Em nói không cần tôi thì tôi sao được.”

“Em vừa câu giờ lại vừa không chịu cưới tôi.”

“……”

24

Người nói uống rượu sẽ nói .

Tôi lấy ra một chai rượu quý của bố tôi.

“Anh uống được không?”

Anh ấy không do dự.

“Tất nhiên là được, cái tôi cũng được.”

Tôi bật .

Hai người ngồi sô pha, uống từng ngụm.

Cả hai đều mình đang chờ đợi điều .

hoàng hôn buổi chiều hắt qua cửa sổ lớn, tắm nắng dịu dàng.

Gương mặt anh ấy như được phủ một lớp hồng nhạt.

Anh ấy ngấm rượu, đôi môi bóng bẩy.

Đôi mắt cũng vì rượu mà trở nên mơ màng và quyến rũ.

Tôi đột nhiên đến , khoảng cách đến mức thở hòa quyện vào .

“Anh nói muốn cưới tôi, sao sau lại không muốn nữa?”

Tôi muốn tìm câu trả cho quá khứ.

Anh ấy cắn môi, giọng đầy ủy khuất: “Tôi không là không muốn, chỉ là ngại, không hiểu ngại à?”

Anh ấy hít mũi, ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ.

“Em thích , tôi sẽ cố gắng trở thành như vậy.”

rõ ràng em nói sẽ đợi tôi, cuối cùng lại đi xem mắt trước.”

“Mười năm, không một cuộc gọi. Em có tôi đã trải qua mười năm như thế nào không?!”

Tôi tựa đầu vào vai anh ấy, nhẹ nhàng nắm lấy tai anh.

“Anh đáng yêu…

…Giống như lúc nhỏ vậy.”

Anh ấy hừ một tiếng, quay đầu đi.

ngón út của anh ấy lén lút chạm vào ngón tay tôi, rồi mười ngón tay đan vào , nắm chặt.

“Dì nói em thích kiểu người ngầm thả thính, tôi không học được, công khai quyến rũ có được không?”

Anh ấy dùng lực, giữ chặt eo tôi, áp xuống ghế sô pha.

Tôi mỉm , không trả .

Không khí dần dần đặc quánh, như sắp lên men.

Anh ấy chầm chậm tiến đến , thở trở nên nặng nề.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Chưa kịp phản ứng, đã thấy dì Trần và mẹ tôi đứng đơ ở lối vào, tình cảnh khách rõ mồn một.

“……”

“……”

“……”

“……”

Giây tiếp .

Hai người rất tự nhiên quay lưng lại, giả vờ như không thấy .

Ra khỏi cửa, tiếng của họ không thể che giấu.

“Thấy chưa, tôi đã nói hai đứa nó hợp mà.”

“Tôi cũng đã nói, sớm muộn cũng sui gia.”

Tôi giơ tay ôm lấy anh ấy, trêu chọc: “Thôi xong, diễn rồi.”

Anh ấy nghiêm túc chỉnh lại: “Ngốc ạ, rõ ràng là sắp có chuyện tốt.”

Đúng vậy, chuyện tốt sắp đến.

tôi đã từng mất liên lạc ngày xuân qua thu lại, giờ đây, mùa hoa xuân và trăng thu, tôi lại không ngớt tâm sự.

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương