Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Đêm tân hôn, bạn bè dặn tôi:

“Chồng cậu là Giáo sư Lục, người vừa nho nhã vừa yếu ớt, nhớ nhẹ tay đấy!”

Tôi cười nham nhở:

“Nhẹ là không thể nhẹ rồi. Bà đây có thừa sức và chiêu trò nhé!”

Kết quả là hôm sau, tôi khàn giọng, mắt sưng húp, chỉ người ông đang mặc vest, đeo kính gọng vàng mà gào lên:

“Đồ lừa đảo!”

Cái gì mà “nho nhã yếu đuối”, toàn là giả hết!

1.

Tôi và Lục Bác Nhã quen nhau qua mai mối.

Trong miệng dì tôi, anh là “giáo sư đại học, phẩm mạo đoan chính”.

khi thật sự gặp, tôi suýt cắn phải lưỡi.

“Phẩm mạo đoan chính” á? Đây rõ ràng là hạ phàm trần luôn rồi chứ!

Lục sinh mặc bộ vest ba lớp cắt may tinh xảo, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, hai bên còn có dây đeo mảnh rủ xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười. đèn pha lê phản chiếu qua tròng kính, lấp lánh mức khiến tim tôi cũng rung theo.

Anh chìa bàn tay trắng như ngọc, giọng ôn hòa:

“Xin chào, tôi là Lục Bác Nhã.”

Tôi ho nhẹ, cố lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra bắt.

Bàn tay tôi thì rám nắng, thô ráp, đầu ngón còn chai sạn.

Chạm tay anh, y như chạm một đám bông mềm — không dám dùng sức, sợ bóp mạnh lại làm nứt luôn “ngọc thủ” của người ta.

Bắt tay , tôi xấu hổ gãi tai, cười gượng:

“Tôi chủ quan thật, không ngờ người đi xem mắt lại là một vị nhân hạ phàm.”

Chắc ít ai khen trắng trợn thế, anh hơi khựng lại rồi bật cười khẽ:

“Cô quá lời rồi.”

Không hề quá chút nào.

Người ông này, khác hoàn toàn với đám trai công da đen rắn rỏi quanh tôi.

“Tôi đoán dì tôi có nói qua tôi rồi chứ?” tôi hỏi.

“Có.” Anh gật đầu, “Trưởng khoa Từ nói cô là kỹ sư xây dựng.”

Tôi sững lại, bật cười bất lực:

“Không phải kỹ sư, tôi là…chủ thầu.”

Trong mắt anh thoáng qua chút ngạc nhiên.

Tôi cuống quýt chữa cháy:

là chủ thầu giàu nhé! Thu nhập tiền triệu, có xe có , ba mẹ đều cả rồi!”

Tôi trút ra hết mọi “ưu điểm phần cứng”, anh chỉ im lặng rất lâu.

Cái phản ứng khiến trái tim đang bay bổng của tôi rơi cái bịch xuống đất.

rồi.

2.

“Con bé Tiểu Ly , số khổ.”

Đó là câu mà dì tôi luôn miệng than.

Mười tuổi mẹ, mười bốn cha, tôi theo người ta làm công trên công suốt mười năm, đổi lại được một thân sức vóc.

Dì sợ tôi làm lâu ở công rồi quên là con gái, cứ thay phiên giới thiệu đối tượng cho xem mắt.

với cái mộc, cái dáng thẳng đuột như bảng giặt của tôi thì… 100% thất bại khỏi cần bàn.

Dì tôi còn phải bất chấp lương tâm, nâng “chủ thầu” thành “kỹ sư” cho có mũi.

Tôi cười thoải mái:

“Không , coi như kết bạn . Bữa này tôi mời, ai nấy.”

Nói thế, chứ trong lòng thấy tiếc.

Một người ông đẹp như thế… vừa nhìn đã thấy tim run rồi.

cũng tự giễu, với người ta khác tầng đẳng cấp — ếch đừng mơ thiên nga.

Khi món bò bít tết được mang ra, tôi cầm dao nĩa mà không biết bắt đầu từ .

“Đưa đây.” Anh nhẹ nhàng lấy dĩa của tôi, cúi đầu cắt từng miếng.

Tôi ngại ngùng, thật thà nói:

“Tôi không quen món này, làm ở công nhiều, vậy chẳng no.”

Nghe vậy, anh liền gắp phần thịt trong dĩa cho tôi.

“Không cần! Của anh anh đi!” tôi vội xua tay.

“Không .” Anh ngẩng lên mỉm cười, “Tôi không chu đáo. Đáng lẽ chọn hàng Trung.”

… Anh thật sự nghĩ là lỗi của , chứ không phải vì tôi quá “phàm tục”.

Người ông này — vừa dịu , vừa biết quan tâm, đúng kiểu “nho nhã trong truyền thuyết”.

Chỉ tiếc, tôi không xứng.

3.

Tôi định rồi kết thúc trong êm đẹp, ai ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện.

Ở bàn bên, có người ông đang quỳ một gối, cầm hoa hồng cầu hôn.

Người phụ nữ đối diện đỏ tía tai:

“Tôi chỉ coi anh là bạn , anh đứng lên đi!”

“Không đứng! Em không đồng ý thì tôi không đứng!”

Cả hàng vốn định hóng cầu hôn, ai ngờ hóa ra là màn ép buộc.

Có người quay video, có người thì cười khúc khích, càng khiến cô gái lúng túng.

Cô gần như sắp khóc, còn anh ta nhất quyết níu váy không buông.

“Tôi ra chút.” Tôi để nĩa xuống, cười với Lục Bác Nhã rồi đứng dậy.

Vài bước đã tới bên kia, tôi túm cổ tay gã ông, cười nhạt:

“Đủ rồi đấy. Người ta không đồng ý, ép mãi còn gì là thú vị nữa?”

“Cô là ai—” Gã còn chưa nói hết, đã hít mạnh một hơi vì đau.

Tôi từ tốn gỡ tay gã ra, nói với cô gái gần khóc:

“Không , cô có thể đi rồi.”

Cô nhìn tôi, lại nhìn gã đang tái , rồi khẽ gật đầu cảm ơn, vội vã bỏ chạy.

“Tôi cô buông tay!” gã nghiến răng rít lên, mồ hôi tuôn ròng.

“Té ra anh cũng biết nói ‘buông tay’ à?” Tôi giả bộ ngạc nhiên.

“Lúc người ta anh buông, anh lì thế?”

Tôi nhấc bổng gã lên, nhẹ giọng:

ông có sức là để vệ người khác, không phải để làm khổ phụ nữ. mũi thì , nhân phẩm giữ chút.”

Nói , tôi buông ra.

Nhìn gã lăn lộn chửi rủa bỏ đi, tôi hừ một tiếng rồi quay lại.

Lục Bác Nhã ngồi ở bàn, một tay chống cằm, qua tròng kính là đôi mắt trong nhìn tôi chăm chú.

Trong hàng trọng mà tôi lại gây chuyện như vậy, chắc anh thấy tôi thô lắm.

Tôi gãi đầu:

“Tôi không phải người hay đánh nhau, chỉ là… thấy bất bình .”

“Ừ,” anh cười nhạt, “tôi nhìn ra rồi.”

“Thật đấy! Tôi chỉ là thấy người ta ép buộc quá đáng. Nhiều khi, những màn cầu hôn công khai như thế, người ngoài thấy lãng mạn, chứ lỡ cô gái không muốn thì ? Ai nghĩ cho cô ?”

Tôi thao thao bất tuyệt:

“Người cầu hôn không gì, người cổ vũ cũng chẳng chịu trách nhiệm. Cuối cùng áp lực toàn đổ lên đầu cô gái…”

Nói một tràng, mới nhận ra mắt anh ngày càng sâu, nhìn tôi có chút lạ.

Tôi cười gượng:

“Tôi… bình thường không nói nhiều vậy .”

Anh là giáo sư, nho nhã thế kia, chắc chẳng hứng thú nghe một người thô lỗ như tôi nói đạo lý.

Anh khẽ cười:

“Cô không nói nhiều .”

Giọng anh dịu nhẹ, đôi mắt qua tròng kính lên.

“Cô rất thẳng thắn.”

“…Hả?”

Tôi sững người.

“Không chỉ thẳng thắn,” anh nói tiếp, “mà còn rất dịu .”

Tôi lập tức rối rắm:

“Dị… dịu á?”

Anh đang nói tôi ư?

Tôi mà “dịu ”? Tôi, cái người có thể vác bao xi măng 50 ký bằng một tay?

Anh lại nhẹ nhàng đặt một con tôm phủ phô mai đĩa tôi, mỉm cười:

“Thẳng thắn, dịu … và là một người rất tốt.”

“À… ha… ha ha…” Tôi cười gượng, khóe miệng giật giật.

Hóa ra bị “phát thẻ người tốt” nó đau thế này.

Biết với “thiên ” chẳng cùng một thế giới, bị từ chối lịch sự như vậy, tim trĩu nặng.

, tôi giành thanh toán:

“Tôi mời, đã nói từ đầu rồi.”

Anh không tranh, chỉ cúi mắt khẽ nói:

“Được, lần sau lượt tôi.”

Tôi nghĩ anh chỉ khách sáo, vừa quét mã vừa nói:

“Dì tôi không cố ý , chỉ lo tôi ế mới nói dối chút. Anh đừng giận, tôi sẽ bà sau này đừng lừa người nữa…”

Vừa ngẩng lên, đã chạm ngay mắt anh.

Đôi mắt dài, đuôi khẽ cong, qua tròng kính như hạt pha lê — đẹp mức khiến người ta không dám nhìn lâu.

Tôi vội quay đi, nhận vé gửi xe từ nhân viên, đưa cho anh:

“Cho anh, anh lái mà.”

Anh dừng lại, khẽ đẩy tờ vé trở :

“Tôi không lái xe.”

“Ơ, bên ngoài đang mưa đó, anh kiểu gì?”

“Tôi gọi xe công nghệ,” anh nói nhẹ, “Cô đi, giờ cao điểm dễ kẹt xe lắm.”

Tôi cau mày:

“Anh cũng nói trời mưa, giờ cao điểm, khó gọi xe. Hay để tôi đưa anh .”

Anh hơi mỉm cười:

“Cô tiện đường chứ? Tôi ở khu Đại học.”

“Tiện chứ!” tôi đáp liền, không cần nghĩ. “Tôi cũng đang định đi hướng đó.”

lướt qua tròng kính, anh cười dịu :

“Vậy làm phiền cô rồi.”

4.

Xe tôi đỗ trong tầng hầm trung tâm thương mại — con Range Rover to cao, nhìn cái là thấy .

Xe thì không tệ, chỉ là tôi vừa ở công , nửa thân xe toàn bùn đất.

Chẳng cần nói cũng biết — bùn với đất, dù chỉ dính chút xíu , cũng hoàn toàn không hợp với khí chất của Giáo sư Lục.

Thế anh lại chẳng nói gì, lên xe rồi chỉ lặng lẽ thắt dây an toàn.

Tôi lái xe ra khỏi bãi, nhập đường lớn, cố tìm chuyện nói:

“Trời mưa to ghê ha.”

Lục Bác Nhã phối hợp đáp lại:

“Mùa này ở Tô Nam là mùa mưa, một tuần mưa năm ngày.”

“Tôi ghét mùa mưa lắm, ẩm ướt, dính dáp… lái xe cũng phiền, dính bùn là khổ!”

Không phải tôi luộm thuộm , thật sự không phải!

Anh cúi đầu cười khẽ, giọng cười rất nhẹ.

Phía vừa lúc đèn đỏ, tôi liếc trộm anh.

là gương điềm đạm , mắt ôn hòa, ngay cả cái gật đầu cũng đẹp như tranh:

“Cô nói đúng.”

Tôi thở phào.

Tâm trạng nhẹ nhõm, lời nói cũng nhiều hơn:

“Dì tôi anh là giáo sư đại học, dạy ở vậy? Môn gì?”

Anh đáp:

“Đại học Tô Nam, dạy Toán.”

“Ghê nha!” Tôi tròn mắt, “Đại học Tô Nam top 10 trong nước mà!”

Anh lại hỏi:

“Còn cô, học chuyên ngành gì?”

Tay tôi siết nhẹ vô-lăng, đúng lúc đèn chuyển xanh, tôi cười gượng:

“Tôi… chưa từng học đại học.”

đèn xanh nhấp nháy, tôi nhìn thẳng phía , không dám liếc bên cạnh, cố tỏ vẻ thoải mái:

“Dì tôi lại gạt anh rồi.

Thật ra tôi chưa học qua đại học, ra đời sớm, đi làm công, bốc gạch từ nhỏ.

Cũng tại tôi , điều kiện không tốt, ngoài chút tiền tích cóp thì chẳng có gì đáng để khoe, bà mới…”

Tôi ngập ngừng, giọng nhỏ dần, không biết nói tiếp thế nào.

Anh quay đầu nhìn, môi khẽ hé, có vẻ định nói điều gì.

“Tôi… mở nhạc nhé?” Tôi cắt ngang, tay loạn xạ ấn lên màn hình, “Danh sách này mới cập nhật mấy hôm , nghe cùng nhé.”

Tôi biết, với người như Lục Bác Nhã, câu tiếp theo chắc chắn sẽ là lời an ủi, mà tôi — không muốn được thương hại.

“… Làm cũng không bay ra khỏi, thế giới hoa lệ…”

Tiếng nhạc bật lên, tôi suýt cắn lưỡi.

“Cái quái gì vậy!”

Kẹt giữa đường giờ cao điểm, tôi nắm chặt vô-lăng, tay kia điên cuồng bấm “bài tiếp”.

Một bài, hai bài… bảy tám bài liền, bài nào cũng nhạc remix quảng ầm ĩ đinh tai!

Danh sách này… chẳng lẽ là tuyển tập “Top 10 ca khúc khiêu vũ sân tổ dân phố” ?!

Tôi như hóa đá, cứng ngắc quay đầu nhìn ghế phụ.

Lục Bác Nhã khẽ cong ngón tay, chạm môi, như đang cố nhịn cười.

“Chiếc xe này…” tôi cứng họng giải thích, “vài hôm tôi cho bạn mượn, danh sách nhạc là nó tải. Tôi bình thường…không nghe thể loại này.”

hình tượng à — chắc tôi vốn chẳng có mà .

Quãng đường sau đó, tôi im thin thít, chẳng muốn nói thêm chữ nào, mệt mỏi cả tinh thần.

Ngược lại, Lục Bác Nhã đều đều trò chuyện, giọng nhẹ mà ấm, khiến bầu không khí trong xe không mức đóng băng.

5.

Lục Bác Nhã sống trong khu chung cư cao tầng ở khu Đại học, tên là Cảnh Viên.

Tôi chống cằm trên vô-lăng, nghiêng đầu nhìn tòa qua cửa kính, nói:

“Cái này là do tôi xây đấy.”

“Cô là bên thi công à?” anh hỏi.

“Tổ đội phụ thuộc của bên thi công chính.” Tôi đáp, “Khu này do Tập đoàn Lam Diệu phát triển, họ là công ty đầu của Hương Giang Nhất, hợp tác với toàn mấy ông lớn trong ngành. Mà mấy công ty lớn đó thì dưới tay lại có hàng trăm đội nhỏ như tôi.”

Từng tầng từng tầng giao xuống – tôi thuộc tầng thấp nhất trong chuỗi đó.

Tôi cười nói:

“Anh mua ở đây là mua đúng rồi, chất lượng đảm , vật liệu thật hàng xịn. Động đất cấp bảy cũng không sập , mà có sập thì tính tôi chịu.”

Lục Bác Nhã nói:

“Tôi ở tầng 27.”

“Tầng 27 tốt mà,” tôi đáp ngay, “ đẹp, lại nhìn ra được hồ.”

Anh mím môi, khẽ cong khóe miệng:

“Ý tôi là… tôi ở tầng 27, nếu mà sập thật, tôi có thể tìm cô không?”

Tôi: “…”

Thấy tôi sững người, Lục Bác Nhã lại khẽ cười, tháo dây an toàn, nói:

“Anh đây , hẹn gặp lại lần sau.”

lúc tôi mới hoàn hồn, gãi thái dương:

…Khoan đã, vừa rồi, anh đang nói đùa với à?

nhân này không lạnh, không kiêu, lại còn dịu biết đùa.

Một người như thế, ai mà chẳng thích chứ?

“Chỉ tiếc là…tôi không xứng.”

Tôi thở dài, khởi động xe, lái đi giữa màn mưa lất phất.

Xe vừa chạy được nửa đường, điện thoại reo.

“Từ gia!”

Tiếng gào thét lẫn trong nhạc xập xình:

“Ra uống đi! Quán Dụ Lâm, phòng 304!”

“Tốt,” tôi nghiến răng, “đang có chuyện cần tìm cậu đấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương